Chương trước
Chương sau
Hai năm sau, Heidelberg.

Gió đầu xuân, tựa như tinh linh nghịch ngợm từ trên trời bay xuống, như đang chơi đùa ở thành phố tràn đầy sức sống và tế bào nghệ thuật này.

Hoàng hôn buông xuống, bên bờ sông Neka, du khách nhàn nhã đi bộ trên cây cầu cổ Heidelberg có lịch sử hàng trăm năm, hoặc là ngắm nhìn những công trình kiến ​​trúc cổ với phong cách cổ điển hai bên bờ sông, hoặc là tận hưởng làn gió say đắm lòng người lướt qua bờ sông, in sâu sắc vẻ đẹp độc đáo của thành phố này vào trong tâm trí.

Một bóng lưng gầy gò, đi trên cây cầu cổ kính đầy khách du lịch, từ trên người cậu ta tản ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng, không hề tương xứng với sự vui vẻ của các du khách xung quanh.

Một mình cậu ta vội vã đi về phía bắc dọc theo phía nam của cây cầu. Đúng lúc này, tiếng violin du dương theo gió truyền đến bên tai.

Giai điệu quen thuộc, như gợi lại những kỉ niệm ngày xưa, bước chân của cậu dần dần chậm lại.

Theo hướng phát ra âm thanh, cậu nhìn thấy một ông già đang chơi đàn một mình dưới bức tượng Athena nằm ở phía bắc của cây cầu.

Khẽ cau mày, khuôn mặt trắng trẻo tuấn dật, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hiện ra vài phần thê lương và cô đơn.

Khẽ cụp mắt xuống, bước về phía trước mấy bước, đi tới trước mặt lão nhân.

Lúc này, lão nhân đang nhắm mắt lại, tận hưởng trong thế giới âm nhạc của mình, những thăng trầm của cuộc đời hiện trên gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng chỉ toát ra vẻ mặt say sưa, dường như chính trong giờ khắc này, toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình mình.

Những nỗi niềm sâu kín và sự bất lực, xót xa không thể diễn tả được trong lòng được thể hiện một cách sinh động trong tiếng nhạc của ông lão. Có lẽ, chỉ có những người từng trải qua những tình cảm đắng chát này, mới có thể hiểu được những giai điệu mê hoặc lòng người trong đó.

Cậu yên lặng lắng nghe, biểu tình lạnh lùng nghiêm túc trên khuôn mặt cũng theo những chuyển biến cảm xúc trong giai điệu mà dịu đi, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt u buồn này rất nhanh lại bị sự lãnh đạm, lạnh lùng thay thế.

Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, một cơn gió từ sông thổi qua làm bay các bản nhạc được đặt trên bệ nhạc. Cậu vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt những bản nhạc vừa bị gió thổi rơi.

Trong tiềm thức lật xem nội dung của bản nhạc, khi vừa nhìn thấy những nốt nhạc và giai điệu quen thuộc trên khuông nhạc, đôi mắt dài thờ ơ của cậu khẽ mở lớn.

Bất giác sờ lên sợi dây chuyền nhỏ trên cổ mình, cậu lặng lẽ thu dọn phổ nhạc cho ông cụ rồi quay người rời đi.

Trong chốc lát, âm thanh trong trẻo của chiếc dương cầm bay trên bờ sông Neka đột nhiên dừng lại, một thanh âm trầm buồn từ sau lưng truyền tới, "Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu. "

Cậu thu hồi bước chân, nghiêng người nhìn lão nhân, thanh âm ôn nhuận trước sau như một, "Không cần cảm ơn. "

Ông lão đặt cây vĩ cầm và cây cung của mình xuống, nhẹ giọng hỏi: "Chàng trai trẻ, thực ra cậu đã đứng trước mặt tôi một lúc rồi. Nếu đã thích bản nhạc này, tại sao không nghe hết rồi hẵng đi? "

Cậu khẽ mở miệng, "Cháu... có việc. "

Đôi mắt xanh biếc của ông lão lộ ra vẻ khôn ngoan và bình tĩnh của tuổi tác, "Nếu như thật sự có việc, cậu sẽ không ở lâu như vậy, hơn nữa còn nhặt nhạc phổ cho tôi."

Đoạn nhạc kia, trong một khoảnh khắc nào đó dường như đưa mọi thứ sang một thế giới khác đầy thi vị, và những điều chôn giấu trong tim ấy đều bị đào bới ra.

Nhìn chằm chằm người đàn ông phương Đông mang vẻ mặt buồn bã trước mặt, ông lão khẽ thở dài, "Được rồi, tuổi trẻ mà, chỉ trách tôi xen vào việc của người khác, nếu cậu có việc thì nhanh đi đi."

Nghe được lời này của ông lão, cậu không nói lời nào, cúi đầu hướng bên kia vội vàng rời đi.

* * * * * * * *

Trong một căn nhà ở bờ nam sông Neka, tiếng đàn piano nhẹ nhàng và da diết vang lên, cảm xúc xót xa và ai oán này dường như đã làm tan nát trái tim của những người đang nghe.

Một ông lão khoảng ngoài sáu mươi đang nhắm mắt ngâm nga trên ghế sô pha, cách đó không xa, một bóng người đen gầy đang cúi người bên chiếc dương cầm đen như mực, nín thở đàn.

Khi đang chơi đến một đoạn, ông lão đột nhiên nói, "Dừng lại."

Đôi tay khéo léo với những khớp xương mảnh khảnh dừng lại trên phím đàn, khẽ ngẩng đầu lên nhìn ông lão.

"Tô à, cảm xúc của em ở chỗ này không đủ nồng đậm và sâu sắc, phải biết rằng, mặc dù "Giấc mơ tình yêu" của Lister được lấy cảm hứng từ thơ, nhưng bản thân giai điệu của nó là tương đối trầm, thể hiện nỗi buồn của sự sống và cái chết. Tuy nhiên, em lại sử dụng sự đanh thép để thể hiện, ở đây rất cần sự nhiệt tình nhưng vẫn phải toát lên được vẻ mạnh mẽ."

Tô Chính Lượng nhúc nhích ngón tay lạnh lẽo, giọng nói lãnh đạm,"Giáo sư, em hiểu rồi."

"Không, em vẫn chưa hiểu đâu. Từ khi Schneider cho tôi nghe bản ghi âm của em, mặc dù phong cách âm nhạc của em vẫn chưa hình thành, nhưng tôi có thể nghe ra, em rất khao khát tình yêu, nhưng khi em chơi "Giấc mơ tình yêu" thì lại có trạng thái hoàn toàn khác. Tô, kỹ năng của em rất tốt, cảm xúc tinh tế, và khả năng biểu cảm cũng rất phong phú. Nhưng tôi thấy em đang bối rối và không thoải mái, em rất thận trọng nhưng cũng rất sơ suất."

Nhìn chằm chằm vẻ mặt u buồn của Tô Chính Lượng, trong đôi mắt màu nâu hơi đục ngầu của ông lão, ánh sáng quay lại, "Đứa nhỏ này, thầy nhìn ra được sự bối rối của con, con đã từng được yêu thương nhưng rồi lại bị tổn thương sâu sắc nên mới tạo thành bộ dáng như bây giờ?"

Tô Chính Lượng lặng lẽ rũ xuống hàng mi dài, yếu ớt đáp, "Vâng... Em từng bị tổn thương..."

Ông lão nói với vẻ tiếc nuối, "Thầy xin lỗi con, đáng lẽ thầy không nên hỏi con như vậy, nó đã gợi lại những kỷ niệm xấu cho con, thầy xin lỗi."

Tô Chính Lượng khẽ mấp máy môi, "Không sao, em đã sớm quên rồi."

Trên khuôn mặt đầy sức sống của ông lão thoáng qua vài phần thâm ý, "Tô, cho dù con bị tình yêu làm tổn thương như thế nào, nhưng ít nhất con cũng đã nếm trải ngọt ngào mỹ vị của tình yêu. Bây giờ con giống như một đứa trẻ lạc lối, không biết mình muốn gì. Nếu có thể, hãy thử cố gắng tìm một tình yêu mới, có thể đến lúc đó con sẽ không còn trở nên u uất và lạc lõng như vậy nữa."

Tô Chính Lượng chậm rãi gật đầu, "Giáo sư, cám ơn lòng tốt của thầy, em sẽ làm ạ."

"Thầy có còn chút chuyện," Giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ông lão đứng dậy lấy ra một phong thư, đưa cho Tô Chính Lượng.

Tô Chính Lượng nhìn thấy chữ ký trên phong bì là Calder, thì rất kinh ngạc, "Giáo sư, bức thư này là gửi cho thầy, sao em...". đam mỹ hài

Giáo sư Calder mỉm cười yêu thương, "Mở ra xem đi. "

Tô Chính Lượng mở ra phong thư theo đề nghị, mới nhìn thoáng qua, trong mắt cậu đã xẹt qua vài phần kinh ngạc và ngoài ý muốn, "Đây là..."

"Đơn đăng ký Cuộc thi Piano Quốc tế Van Kley."

Sau một hồi cao hứng, Tô Chính Lượng nhíu mày, có chút không xác định hỏi, "Giáo sư, cái này cho em sao? "

Giáo sư Calder gật đầu, "Cuộc thi được lên kế hoạch trước Halloween một tuần, và em có nửa năm để chuẩn bị. "

Tô Chính Lượng suy nghĩ một chút, thấp thỏm bất an nói, "Nhưng mà giáo sư, em mới theo học thầy không lâu, còn có rất nhiều người trẻ tuổi hơn em, em chỉ sợ bản thân..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.