Học viện âm nhạc S đại.
Trải qua hơn một tháng tu dưỡng, Tô Chính Lượng rốt cục cũng xuất viện. Hôm nay, là ngày đầu tiên đi dạy của cậu sau một tháng nghỉ dạy, lãnh đạo trường học suy xét cậu vừa mới xuất viện, thân thể tương đối suy yếu, cho nên cũng không xếp lớp cho cậu.
Lẳng lặng ngồi ngây ngốc ở phòng làm việc, Tô Chính Lượng không có việc gì nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt có chút hoảng hốt.
Từ sau hôm đó, Lâm Tích Lạc chưa hề liên lạc lại với cậu, chẳng lẽ những điều Du Thiếu Kì nói đều là sự thật? Lâm Tích Lạc thật sự chỉ đang lợi dụng cậu?
Không, nhất định là Du Thiếu Kỳ lừa gạt cậu, Lâm Tích Lạc không có khả năng làm vậy. Cậu và hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tình yêu hắn dành cho cậu so với sáu năm trước càng sâu đậm hơn, tuyệt đối không có khả năng lợi dụng cậu làm những chuyện như vậy. Cho nên, cậu không nên hoài nghi hắn, phải tin tưởng hắn mới đúng.
Nhưng vì sao cảm giác an toàn mỗi khi ở cạnh Lâm Tích Lạc lại tựa như hạt cát trong sa mạc, theo thời gian, càng ngày càng ít? Đổi lại lai có chút bàng hoàng, luống cuống, luôn có ảo giác cậu sẽ mất đi hắn, khiến cậu vô cùng sợ hãi, bất an.
Suy nghĩ miên man mãi như vậy cũng phải là cách, Tô Chính Lượng, mày phải tỉnh táo lại. Ngẫm lại thì, Lâm Tích Lạc hẳn đã về nước rồi đi, nhưng sao vẫn chưa gọi điện cho mình.
Nghĩ như vậy, Tô Chính Lượng lấy điện thoại, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/1027423/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.