Trong phòng tổng thống xa hoa, sau khi Lâm Tích Lạc nghe điện thoại của Tô Chính Lượng, mày rậm nhíu chặt. Nhấc điện thoại bàn, hắn bấm số phòng bên cạnh, trầm giọng nói, "Cậu qua đây."
Nửa phút sau, ngoài cửa gỗ vang lên ba tiếng gõ hữu lực.
"Vào đi."
Giày da đen bước trên thảm, Lâm Diệp vững vàng đi vào trong thư phòng, "Thiếu gia, cậu có gì phân phó?"
Lâm Tích Lạc lấy ra một phần tài liệu, chậm rãi nhìn người đối diện, "Anh cậu ngoại trừ để cập Du Thiếu Kì với cậu, có còn nói tới ai nữa không?"
Hai mắt Lâm Diệp nhìn thẳng thân hình của Lâm Tích Lạc ngồi trên ghế, lời ít ý nhiều đáp, "Không có."
Nhìn khuôn mặt chợt biến đen của Lâm Tích Lạc, y liền bổ sung, "Nhưng vô tình, tôi nghe trộm anh tôi cùng lão gia nói chuyện, có nhắc đến tên Tô Chính Lượng."
Tay mở tư liệu đột nhiên dừng lại, thanh âm Lâm Tích Lạc âm trầm đến đáng sợ, "Bọn họ nói những gì?"
Lâm Diệp đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm cả người Lâm Tích Lạc tản ra lệ khí, "Tôi không nghe được."
Lâm Tích Lạc không có ngẩng đầu, tiếng nói ảm đạm lộ ra tức giận, "Tôi biết rồi, cậu về đi.'
"Vâng."
Lâm Tích Lạc hung hăng ném tài liệu trong tay xuống, đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn sát khí tràn ngập.
Cho tới bây giờ, hắn từ bỏ cả sự nghiệp bản thân yêu thích, lẻ loi một mình phiêu bạt bên ngoài, chỉ vì muốn Lâm thị không bị phá sản. Trở lại S thành được một năm, hắn hao tổn tâm tư, không từ thủ đoạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/1027419/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.