Từ trong góc quán cà phê bên đường, một người đàn ông đi ra, nhìn Lâm Tích Lạc, "Thiếu gia." Lâm Tích Lạc cau mày, "Cậu đến đây khi nào?" Thanh âm Lâm Diệp bình thản "Tôi ngồi cùng chuyến bay với thiếu gia." Trên khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tích Lạc lộ ra vài tia chán ghét, "Ồ, cậu che giấu tốt thật, nếu không phải có chuyện kia, tôi còn không phát hiện ra mình bị theo dõi." Lâm diệp cúi đầu, "Thiếu gia, lão gia lo lắng cho an toàn của cậu, nên mới ra lệnh cho tôi phải bảo vệ cậu 24/24." Lông mày anh tuấn cau lại, "Bảo vệ? Tôi ở đây thì gặp phải nguy hiểm gì chứ? Tôi thấy cha là muốn phái cậu đến đây giám sát tôi thì đúng hơn." Lâm Diệp ngẩng đầu, "Thiếu gia, cậu đừng hiểu lầm nỗi khổ tâm của lão gia. Lão gia sợ cậu gặp chuyện, cho nên mới phái tôi bảo vệ cậu, đề phòng xảy ra bất trắc." Lâm Tích Lạc lạnh lùng cười nhạo, "Khổ tâm? Cha thì khổ tâm cái gì cơ chứ? Ông ấy làm như vậy, đơn giản chỉ muốn tôi không rời khỏi tầm khống chế của ông ấy." "Thiếu gia..." Lâm Tích Lạc nhìn chung quanh bốn phía, bước lên trước vài bước, đợi đến khi cách Lâm Diệp nửa bước chân thì dừng lại. Đôi mắt màu đen sâu không thấy đay liếc đối phương, "Lâm Diệp, hiện tại ở đây không có người ngoài, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải thành thật trả lời cho tôi." "Vâng." "Sáu năm trước, tôi bảo cậu về tìm Tô Chính Lượng, cậu quay lại đưa cho tôi ảnh chụp cùng tin tức giả là ý gì?" Trong mắt Lâm Diệp hiện lên tia kinh ngạc khó thấy, "Thiếu gia, Lâm Diệp không hiểu cậu đang nói gì." Thanh âm Lâm Tích Lạc lạnh như băng mang theo của sự tức giận, "Tô Chính Lượng căn bản không hề cùng người khác kết giao, mấy tấm ảnh kia đều là giả, em ấy chính miệng nói cho tôi biết. Lâm Diệp, chuyện đến nước này, cậu vẫn còn cố chối cãi?" Lâm Diệp hơi hơi cúi đầu, nói không nên lời. Lâm Tích Lạc thấy phản ứng của y, tiếp tục hỏi, "Cậu không trả lời được, có phải là cha tôi bắt cậu làm như vậy?" Một trận trầm mặc. Lâm Tích Lạc khinh miệt hừ lạnh một tiếng, "Quả nhiên tôi đoán đúng rồi, cũng chỉ có ông ấy mới có khả năng làm những chuyện như vậy." Thấy Lâm Tích Lạc đã biết chân tướng sáu năm trước, Lâm Diệp cũng không muốn giấu giếm thêm, thanh âm bình tĩnh nói ra sự thật, "Thiếu gia, cậu không được hận lão gia. Cho dù như thế nào, lão gia vẫn là cha của cậu, mặc kệ ông ấy làm gì, hai người vẫn là cha con." Lâm Tích Lạc lãnh đạm cười, "Đúng vậy,chỉ vì tôi là con ông ấy, cho nên phải luôn nhớ mình là con cháu Lâm gia." Nghĩ đến vừa rồi Tô Chính Lượng nói chuyện với mình, cảm xúc có chút không đúng, Lâm Tích Lạc âm trầm hỏi, "Tôi hỏi cậu, Lâm Nguyên gần đây có nói chuyện gì với cậu không?" Lâm Diệp lộ vẻ mặt khó khăn, "Thiếu gia, anh của tôi vẫn luôn bên cạnh lão gia, chúng tôi đã sớm..." Lâm Tích Lạc hung hăng kéo áo Lâm Diệp, trong mắt xuất hiện tơ máu, " Thành thật một chút cho tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu biến mất không dấu vết ở đây." Cảm nhận được toàn thân Lâm Tích Lạc tỏa ra sát khi, Lâm Diệp chỉ có thể thành thật khai, "Trước khi cậu qua Mỹ, anh tôi có nhắc tới Du Thiếu Kỳ." Lâm Tích Lạc cảnh giác hỏi, "Hắn nhắc tới Du Thiếu Kì làm gì?" Lâm Diệp vô tội lắc đầu, "Tôi chỉ nghe anh ấy nhắc đến tên y, còn những cái khác tôi thực sự không biết." Lâm Tích Lạc thả đối phương ra, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói, "Cậu hiện tại đang ở đâu?" "Tôi ở phòng cạnh cậu." Lâm Tích Lạc cau mày, "Cậu cứ đi theo tôi đi, về sau cứ nghe theo mệnh lệnh của cha tôi mà làm, nhớ kỹ, không được cho ông ấy biết tôi đã phát hiện ra cậu." "Vâng." Trở về khách sạn, Lâm Tích Lạc bận bịu xong một hồi, thấy đã qua thời gian ăn uống, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tô Chính Lượng, điện thoại vang một hồi, không ai nhận. Lông mày bởi vì không vui mà nhíu lại, hắn tiếp tục bấm điện thoại, đợi đối phương nghe máy, lập tức hỏi, " Hai ngày tôi không có ở đó, tập đoàn có biến động gì không?" Thanh âm bình tĩnh của Lý Tư Phàm truyền qua, "Tập đoàn vẫn hoạt động bình thường, chỉ là cuộc họp quản trị hôm qua, Lâm lão gia đột nhiên tới tham dự, còn nói trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, ông ấy sẽ thay cậu chủ trì mọi chuyện của Lâm thị, còn nữa, có hai vị giám đốc do cậu bổ nhiệm bị Lâm lão gia bãi miễn." Lâm Tích Lạc trong lòng đột nhiên cả kinh, "Cha tôi có thay ai vào vị trí giám đốc trống kia không?" "Có, Lâm lão gia bổ nhiệm An Lệ Na tiếp nhận chức vị." Ánh mắt thâm trầm của Lâm Tích Lạc xẹt qua vài tia cảm xúc phức tạp, "Tôi biết rồi." "Đúng rồi Chủ tịch, có chuyện tôi phải nói cho cậu nghe, là về Du Thiếu Kỳ." "Chuyện gì?" Thanh âm Lý Tư Phàm lạnh nhạt, "Nghe nói vụ án của Du Thiếu Kỳ có phát hiện mới, viện kiểm sát quyết định hoãn ngày mở phiên tòa. Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, cho nên phái người đi hỏi thăm chút tin tức thì biết, có người đến thăm hắn, hai người họ nói chuyện rất lâu, bộ dáng thần thần bí bí." "Tôi biết rồi." "Chủ tịch..." Lý Tư Phàm trong điện thoại có chút do dự, úp úp mở mở nửa ngày. Lâm Tích Lạc có chút không kiên nhẫn nói, "Có chuyện mau nói." "Văn kiện ghi lại hướng đi của Du Thiếu Kì với Trịnh Dục Phong không thấy đâu cả." Đáy mắt Lâm Tích Lạc hơi tối lại, thanh âm trầm thấp mang theo chút đáng sợ, "Chuyện xảy ra khi nào?" "Đã được vài ngày rồi, tôi còn nhớ đã cất cẩn thận rồi, nhưng hôm qua đi chỉnh lý lại văn kiện thì phát hiện bị mất." "Cậu cho người đi thăm dò, xem xem rốt cuộc ai lấy cắp. Còn có, chuyện ở Lâm thị, cậu thay tôi quan sát kĩ một chút, tôi sẽ nhanh chóng trở về." "Vâng, Chủ tịch" Lâm Tích Lạc đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm di động, khuôn mặt dần dần tối lại. Đồ bị mất tích, hắn không đưa cho ai xem qua trừ Trịnh Huân Minh, nên người ngoài chắc chắn không ai biết sự tồn tại của nó. Trịnh Huân Minh không có khả năng lấy đi, rốt cuộc là ai đã lấy đi, lấy đi khi nào? Yên lặng nhắm mắt lại, cảnh tượng cùng Trịnh Huân Minh nhanh chóng hiện ra trong đầu. Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra một cảnh, ngày ấy, hắn đích xác nghe được ngoài cửa phòng có động tĩnh, nhưng lúc đi ra thì lại không có ai, lẽ nào chính là lúc đó... Nếu như vậy, người kia rất có thể lợi dụng phần tài liệu này, có lẽ chuyện của Du Thiếu Kì cùng sự mất tích của nó chắc chắn có quan hệ. Nhưng cho dù phần tài liệu kia rơi vào trong tay người khác, hắn cũng không quá sợ hãi. Sau đó, hắn gọi cho Lâm baba, "Cha, là con." Thanh âm nặng nề của Lâm baba truyền vào tai Lâm Tích Lạc, " Đàm phán với Mạc Thụy có tiến triển gì chưa?" "Vẫn không chịu lùi một bước, nhưng hắn nói, trong hai năm sẽ không nâng giá." "Nếu đối phương đã ra điều kiện này, chứng tỏ sau này họ vẫn muốn hợp tác, dù sao chuyện hai nhà hợp tác lui tới cũng không phải là ngày một ngày hai." Lâm Tích Lạc lạnh nhạt gật đầu, "Vâng, nên con đã bảo để con suy nghĩ thêm." "Đúng rồi, Tích Lạc, chuyện cha nhờ con đã làm xong chưa?" "Thật có lỗi, Mạc lão gia đi ra ngoài có việc, hơn nữa nghe nói rất lâu rồi chưa về, chỉ sợ không gặp được." Lâm baba nghe xong có chút thất vọng, " Vậy thì thật đáng tiếc." "Quả thật có chút đáng tiếc, nhưng con gặp được con gái của ông ấy rồi, cô ấy nhờ con hỏi thăm cha, " Lâm Tích Lạc dùng ngữ khí thoải mái nói. "Con gái lão Mạc?" Lâm baba trầm mặc một chút, sau đó bừng tỉnh, "À, lúc trước gặp nó vẫn còn là trẻ con, hiện tại chắc đã thành thiếu nữ rồi đi." "Đúng vậy, " Lâm Tích Lạc thanh âm lạnh nhạt, "Cha, con nghe Tiểu Phàm nói cha tham dự cuộc họp quản trị ngày hôm qua?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]