Nam nhân tóc vàng bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào Lâm Tích Lạc, nhìn nam nhân Đông phương kia lúc nghe điện thoại ngu quan đặc biệt nhu hoa, nét mặt tuấn mĩ biểu lộ một nét cười khó hiểu.
Y cùng Lâm Tích Lạc không phải lần đầu tiên đối mặt đàm phán, đối phương cũng không phải là người thích bị người khác quấy rầy vào lúc đang làm việc, cũng sẽ tuyệt không tiếp bất cứ cuộc điện thoại nào ngoài công viêc. Thế mà, hôm nay lại có ngoại lệ.
Nhận thức Lâm Tích Lạc nhiều năm như vậy, ấn tượng với đối phương vẫn luôn là bộ dáng cao cao tại thượng, lạnh lùng sắc bén, y chưa từng nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình như vậy trước mặt người khác.
Tuy rằng nghe không hiểu Lâm Tích Lạc nói những gì, bất quá, nghe hắn dùng giọng điệu vô cùng ôn nhu, thì nhất định, người bên kia chỉ có thể là tình nhân bé nhỏ của hắn, Mạt Thụy bỗng nhiên rất tò mò với thân phận của người kia.
Đôi mắt màu lam liếc nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là hơn 1 rưỡi chiều, bên Trung Quốc hẳn là rạng sáng, ai mà lại nửa đêm gọi điện cho hắn? Mặc kệ người này là ai, thì đối với hắn nhất định rất quan trọng.
Lâm Tích Lạc mỉm cười cúp điện thoại, sau đó, lại treo lên thần sắc lạnh lùng, nhìn nam nhân phía đối diện, ông chủ của Mạt Thụy, Rian Mạt Thụy.
"Mạt Thụy, đối với mấy đề xuất quá phận của cậu, tôi tuyệt đối không đồng ý, nếu cậu vẫn tiếp tục dùng cái công phu sử tử ngoạm đó, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/1027413/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.