-------------------Editor: Mèo--------------------
Thanh âm Du Thiếu Kỳ từ xa xa vang lên, đánh vỡ thời khắc ôn nhu này.
Tô Chính Lượng cuống quít rút tay về, muốn đuổi Lâm Tích Lạc, "Thiếu Kỳ đến rồi, anh rời đi trước."
Lâm Tích Lạc chậm rãi đứng dậy, vuốt lọn tóc mỏng trên trán Tô Chính Lượng, câu môi, " Hiếm khi ba người chúng ta mới gặp mặt, anh sẽ không đi."
Tô Chính Lượng ánh mắt lóe ra, cậu tâm hoảng ý loạn quay đầu, "Anh không biết, Thiếu Kỳ anh ấy..."
"Chính Lượng, tìm được em rồi!"
Du Thiếu Kỳ lo lắng bước nhanh đến, đẩy thân hình cao lớn của Lâm Tích Lạc ra, giữ chặt tay Tô Chính Lượng không ngừng hỏi, "Sao lại bị thương nằm viện thế này? Nói cho anh biết, là ai khiến em biến thành như vậy?"
"Thiếu Kỳ, em đã tốt hơn nhiều..."
"Chính Lượng, em bị thương sao không nói cho anh biết? Vì sao lại không nghe điện thoại của anh? Nếu không phải ai gọi cho chị em thì chắc cũng không biết em bị thương. Anh nghe thấy em bị thương phải năm viện, lập tức liền chạy tới đây, anh sợ không gặp được em nữa!"
Tay Tô Chính Lượng bị Du Thiếu Kỳ nắm đến phát đau, cậu khổ sở nhíu mày, "Thiếu Kỳ, đau..."
Du Thiếu Kỳ nhìn thấy Tô Chính Lượng nhăn trán, vội vàng buông tay ra, "A, thực xin lỗi, anh không nên cầm chặt tay em như thế, em có đau lắm không?"
Tô Chính Lượng lắc đầu, "Không sao."
Lâm Tích Lạc đứng một bên, nghe Du Thiếu Kỳ nói mấy lời buôn nôn với Tô Chính Lượng xong, khiến hắn nhìn cũng nóng mắt, màu đen trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/1027385/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.