Sáng sớm, rải rác có vài đám mây. Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, tỏa sáng rực rỡ sau mưa.
Nắng sớm nhu hòa, rơi trên chiếc giường tuyết trắng. Ánh sáng mờ nhạt, rải trên khuôn mặt tái nhợt, tại thành một quầng sáng.
Ngoài cửa sổ, vài chú chim, vỗ cánh, đậu xuống, nhẹ nhàng nhảy cạnh cửa sổ. Thỉnh thoảng, vài chú chim phát ra tiếng "Chiêm chiếp", dạt dào năng lượng.
Có thể là thanh âm chim chóc quấy nhiễu, người trên giường khó chịu hơi hơi nhíu mày, mí mắt dần dần mở ra.
Trong lúc đang mông lung, Tô Chính Lượng nhớ lại hồi ức tốt đẹp tối qua. 6 năm, cậu cũng không phải chưa từng mơ thấy Lâm Tích Lạc, nhưng chỉ là thấy được mà sờ không được. Nhưng tối hôm qua, trong mơ, Lâm Tích Lạc không chỉ có ở bên cạnh mình, còn ôn nhu mà nói rất nhiều lời mùi mẫn. Mà cậu cũng đem toàn bộ áp lực cùng thống khổ nhiều năm nói ra, còn chân thật mà cảm nhận được thân thể hắn, độ ấm của hắn, hương vị của hắn, cảm giác chân thật như vậy, khiến cậu hoài nghi mình không phải là đang mơ.
Rất nhanh, Tô Chính Lượng đem suy nghĩ này bóp chết trong đầu. Lâm Tích Lạc làm sao có thể ở bên cạnh mình, nhất định là gần đây phát sinh quá nhiều chuyện khiến cậu trở tay không kịp, hơn nữa đêm qua Thiếu Kỳ đột nhiên thổ lộ, thế cho nên mới sinh ra ảo giác kì quái như thế.
Mà cho dù đó là sự thật hay là mơ đi nữa, Lâm Tích Lạc đã có vị hôn thê, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/1027370/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.