Chương trước
Chương sau
Lâm Tích Lạc lái xe chở Cố Hân Di về Cố gia. Bên trong xe, Cố Hân Di nhìn gương trang điểm, miệng lại thao thao không ngừng, "Tích Lạc, em nhớ ra rồi, người vừa rồi chính là cái tên vô lễ với em ở yến hội, anh nói cho em biết, hắn rốt cục là ai?"
Lâm Tích Lạc đánh tay lái, không cần (phải) nghĩ ngợi thuận miệng nói, "Người quen cũ."
Cố Hân Di lau phấn mắt, ngượng ngùng nói, "Nếu là người quen cũ, sao lại thấy hai người có vẻ xa cách nha? Nhìn bộ dáng hắn tự cao tự đại, thật làm người ta chán ghét vô cùng."
"Hân Di, cậu ấy là hạng người gì không tới phiên em bình luận."
Cố Hân Di nghe thấy Lâm Tích Lạc nói như vậy, trong lòng mất hứng, cô bĩu môi làm nũng, "Nhưng em nói sự thật mà, lần trước thái độ hắn đối với em hỗn như vậy, khiến em tức chết gần chết, em hận không thể..."
"Hân Di, câm miệng."
"Anh..." Cố Hân Di tay phải run lên, mắt tối sầm lại, cô buông mascara, tức giận quát, "Tích Lạc, anh vì một tên đàn ông mà đối với em như vậy, rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì?"
Đồng tử màu đen của Lâm Tích Lạc mãnh liệt co rụt lại, phanh gấp, Cố Hân Di không thắt dây an toàn thiếu chút nữa liền đập vào cửa kính chắn gió.
"Lâm Tích Lạc, anh lái xe kiểu gì vậy!" Cố Hân Di quay đầu sang, hướng Lâm Tích Lạc thét chói tai, lại gặp phải ánh mắt sâu thẳm lạnh băng kia cùng một trận hàn ý áp bách, khiến cho cô nhất thời run lên.
"Hân Di, không được đối với người của anh bình phẩm lung tung, lại càng không cần nhúng tay vào chuyện giữa hai bọn anh. Nếu để anh biết, đừng trách anh không niệm tình cảm giữa hai nhà, giải trừ hôn ước."
Thanh âm Lâm Tích Lạc trầm thấp lãnh tĩnh, không có chút độ ấm nào, giống như phát ra từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run.
Cố Hân Di run rẩy duỗi ngón tay đỏ tươi lấm lem sơn móng tay ra, mặt trắng bệch mặt run rẩy nói, "Lâm Tích Lạc, anh thế mà lại vì một người không liên quan mà trở mặt? Cố Hân Di tôi, từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám nói như vậy với tôi!"
Sắc mặt Lâm Tích Lạc âm u đến đáng sợ, hắn gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt Cố Hân Di bởi vì hoảng sợ mà trở nên vặn vẹo, cố nén tức giận, nghiêm mặt nói, "Vừa rồi công ty gọi tới, anh phải quay về đó xem, em gọi lái xe tới trở về đi."
Lâm Tích Lạc mở cửa xe, để Cố Hân Di lại trên đường cái, đạp chân ga, đi mất.
Cố Hân Di đứng trước phố xa tấp nập, nhìn chiếc Audi màu đen rời đi, bàn tay không tự giác mà nắm chặt lại. Lấy điện thoại, gọi cho cha mình là Cố Hiển, biết ông đang ở biệt thự Trịnh gia đánh golf, lửa giận trong lòng càng lớn. Vươn tay vẫy xe taxi, liền hướng Trịnh gia đi tới.
Cố Hân Di sắc mặt khó coi đi vào biệt thự Trịnh gia, không đợi hạ nhân của Trịnh gia thông báo, cô liền trực tiếp đi vào.
Đôi giày cao gót màu đen bước trên bãi cỏ xanh tốt của sân golf, Cố Hân Di đi lại có chút khó khăn. Mới được một lúc, gót chân đã đau đến không chịu được, chỉ có thể dừng lại, nghỉ ngơi.
Mới vừa dừng lại, đã bị một nam nhân chặn lại, "Đây không phải là Cố tiểu thư sao?"
Cố Hân Di xoay người, nhìn đến thấy khuôn mặt đang mỉm cười của đối phương, nhướn mày, "Là anh à, Trịnh Dục Phong."
"Hiếm khi Cố tiểu thư đến Trịnh gia, mang giày cao gót còn có thể đi nhanh như vậy, thật sự là lợi hại. Không biết, Cố tiểu thư đến Trịnh gia vội vã như vậy là có việc quan trọng gì sao?"
Cố Hân Di đi thẳng vào vấn đề, "Tôi tới tìm cha."
Trịnh Dục Phong mặt lộ vẻ khó xử, "Bác Cố hiện đang cùng chú tôi tán gẫu rất cao hứng, nếu Cố tiểu thư cứ như vậy đi qua, chỉ sợ là sẽ làm cho hai người bọn họ mất hứng. Không bằng Cố tiểu thư trước theo tôi đi nghỉ ngơi một chút, chờ bọn họ tán gẫu xong, tôi sẽ phái người đi thông báo, Cố tiểu thư thấy sao?"
Cố Hân Di mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Cố Hiển đang nói chuyện với Trịnh Ngôn, gật gật đầu, "Vậy cũng được."
Trịnh Dục Phong trong mắt hiện lên một tia toan tính, "Vậy mời theo tôi đến một chỗ, tôi cũng đang có chuyện muốn tâm sự với Cố tiểu thư."
* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng lôi kéo tay Chu Tuệ, không nói không rằng cứ thế bước đi, sắc mặt trầm ám khiến người khác có chút sợ hãi. Chu Tuệ đi theo cậu, bị kéo tay có chút đau, khó chịu đến nhíu mày.
Cùng Tô Chính Lượng tiếp xúc mấy lần, Chu Tuệ vẫn cảm thấy cậu là người ôn hòa, chưa từng nghĩ cậu sẽ có lúc tức giận như hôm nay. Tuy rằng hành vi của Lâm Tích Lạc quả thật có chút quá phận, nhưng cũng chỉ là đôi nhân, không nhất thiết phải so đo.
Từ lần đầu cô và Tô Chính Lượng cùng bọn họ đi chơi, cô nhìn ra Tô Chính Lượng cùng Lâm Tích Lạc quan hệ bất hòa. Hai người vừa thấy mặt, liền đối chọi gay gắt, không khí giương cung bạt kiếm làm cho không khí chung quang đọng lại, khiến cô cũng căng thẳng theo.
Luôn cảm thấy, giữa hai người này, có cái gì đó không thích hợp.
Nghĩ cả nửa ngày, trừ bỏ hoài nghi giữa hai người họ có hiểu nhầm, Chu Tuệ quả thật không thể nghĩ được nguyên nhân gì khiến hai người đó bất đồng.
Gác lại chuyện này, khiến Chu Tuệ để ý chính là thái độ của Tô Chính Lượng đối với cô.
Hai người quen biết cũng được một thời gian, Tô Chính Lượng rất ít liên hệ với cô, chứ đừng nói đến là chủ động gặp mặt. Cái kiểu thái độ không mặn không nhạt này khiến Chu Tuệ từng đoán Tô Chính Lượng không thích cô, cùng cô kết giao cũng chỉ là e ngại Tô Chính Thanh.
Nhưng mà, bất luận là bề ngoài, nhân phẩm, hay công tác, các phương diện khác của Tô Chính Lượng quả thật đều ưu tú, khiến cho cô luyến tiếc buông tay. Cô cảm thấy chỉ cần cô co lòng cùng nỗ lực không ngừng, nhất định sẽ làm cho Tô Chính Lượng thích. Dù sao, nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa*, không có người đàn ông nào chịu được sự theo đuổi kiên trì của phụ nữ, cô tin tưởng chỉ cần có thời gian, Tô Chính Lượng nhất định sẽ chấp nhận cô.
( * ý nói, nữ theo đuổi nam thì vô cùng dễ dàng như cách lớp vải(sa: vải) bởi vì nam nhân vốn dễ tính ai theo đuổi cũng chấp nhận, cũng tại vì nữ theo đuổi nam thì người thệt vẫn là nữ; còn nam theo đuổi nữ thì lại vô cùng khó khăn như cách biệt dãy núi)
Cho nên, khi Tô Chính Lượng hẹn gặp mặt, điều này khiến cho Chu Tuệ cảm thấy rất vui sướng, cảm thấy nỗ lực của mình không có uổng phí. Chính là, quan hệ người yêu còn chưa chính thức xác nhận, Tô Chính Lượng lại giới thiệu với người khác cô là bạn gái cậu, Chu Tuệ cảm thấy có trá, nhưng cũng không tìm ra được nguyên do.
"Thật có lỗi, vừa rồi có chút không khống chế được, em không sao chứ?"
Thình lình, Tô Chính Lượng đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Chu Tuệ sửng sốt. Cô ngẩng đầu, nhìn nhìn chung quanh, hai người đã rời khỏi khu thương nghiệp náo nhiệu, đi tới đường Tiểu Mã phụ cận. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người gọi nhau í ới, cùng tiếng còi xe huyên náo từ xa truyền lại, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, nghe không thực.
Chu Tuệ miễn cưỡng cười cười, "Không sao, em ổn mà."
"Anh lái xe trở em về."
Chu Tuệ lắc đầu, từ chối lòng tốt của Tô Chính Lượng, "Không cần em có thể tự gọi xe về."
"Không sao, vừa lúc anh cũng tiện đường, hơn nữa, " dừng một chút, thanh âm ôn nhuận của Tô Chính Lượng dần trầm xuống, " Anh cũng có chuyện muốn nói với em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.