Văn Hạo thu hồi tầm mắt, tìm ghế sô pha ngồi xuống, nắm chặt tay, che giấu cảm giác căng thẳng khi ở một mình với Cung Trình trong một phòng.
Cung Trình đang uống cà phê, mắt hơi híp, không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu mới xoay đầu nhìn về phía Văn Hạo, nói: “Em cho rằng tôi gọi em tới vì cái gì?”
Văn Hạo không biết rõ, cưỡng ép chính mình làm ra khả năng lớn nhất, thế nhưng cậu không thể nói.
Cung Trình tiện tay đặt cà phê lên mặt bàn, đi về phía Văn Hạo, bước chân của hắn không nhanh không chậm, cánh tay giao nhau, nắm lấy áo lông của mình, bắt đầu cởi.
Phía sau lưng Văn Hạo thẳng tắp.
Cung Trình cởi áo lộ ra vết xanh tím trên cơ thể. Hắn đứng trước mắt Văn Hạo, nhìn Văn Hạo, sau đó ném áo lông qua một bên, áo lông rơi ghế sô pha bên người Văn Hạo.
Văn Hạo hơi hé miệng, đứng bật dậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trên người Cung Trình có nhiều vết thương đến thế. Máu ứ đọng đa số thành hình tròn, tím bầm dập, cũng có hai vết thương kéo dài ửng đỏ, có lẽ bị rách da, tuy bây giờ đã kết vẩy nhưng chu vi vết tích vẫn sưng tấy.
“Em định qua đây trông mấy thứ này sao?” – Cung Trình hỏi, hắn cúi đầu, vẻ mặt lãnh đạm đùa bỡn vết thương của mình: “Anh nên cảm ơn bọn hắn thủ hạ lưu tình, nếu không sẽ không phải mấy vết tím bầm đơn giản như thế này, nói không chừng sẽ gãy xương, sẽ bị thương nội tạng, năm trước anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-trung-khuyen/1304631/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.