Sáng hôm sau. Văn Hạo nằm trên giường ngẩn ngơ hồi lâu.
Không phải cậu không hề nhớ rõ gì cả.
Cẩn thận nhớ lại, trong trong tia sáng mông lung, trong thế giới lay động tình cờ xuất hiện một bóng người, khoảng cách bọn họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, hình cảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu, Văn Hạo biết có lẽ tối hôm qua mình lăn lên giường cùng một ai đó, mà cái người kia tất nhiên là Cung Trình không thể nghi ngờ.
Nhưng kiểm tra thân thể của mình lại không phát hiện ra tình huống khác thường nào, trên người không dấu hôn, phía sau không cảm giác dị dạng, đương nhiên cũng không có cảnh mỏi eo đau lưng không thể xuống giường.
Kết quả như vậy lại khiến Văn Hạo có chút hoài nghi, bàn tay mơn trớn bụng dưới, không có cảm giác dính nị, càng thêm không xác định nổi mình có phải là đang làm mộng xuân hay không?
Đến khi xốc chăn rời giường, Văn Hạo bị không khí lạnh lẽo trong phòng kích thích thu trở về. Cẩn thận nhớ lại, hình như tối hôm qua gió to, điện bị cúp một lúc cho nên mình quên bật điều hòa sao?
Nhưng… Văn Hạo nhìn áo khoác và chăn đắp trên người, không xác định mình uống say xong lại có thể tự mình chiếu cố mình tốt đến như vậy, hay là tối qua thật sự có người?
Ký ức sau cùng rõ ràng chính là Cung Trình gõ cửa, Văn Hạo bị đánh thức rời giường mở cửa, đột nhiên sáng mắt lên, trước mắt đứng một chàng trai anh tuấn đẹp trai.
Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-trung-khuyen/1304623/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.