Chuyện về sau rất thuận lợi, Văn Hạo cầm lại chìa khóa dự bị trên tay Cung Trình, Cung Trình được chứng minh vô tội, phóng tích.
Cả hai trước sau rời khỏi cục cảnh sát, xe luật sư Lưu dừng tại cổng lớn, Cung Trình mở cửa xe nhưng không ngồi vào mà đứng yên tại chỗ, nhìn Văn Hạo chằm chằm.
Văn Hạo cảm nhận được ánh mắt của Cung Trình, nhíu mày đi tới bên cạnh xe, song sau phát hiện trước đó Thi Dương luôn ở trong xe mình chơi điện thoại cũng đi xuống, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen tung hứng, biểu tình cười như không cười. Văn Hạo nhíu mày càng chặt, có một loại ảo giác trong xe có bom, chỉ cần mình cắm chìa khóa xuống thì sẽ bị nổ banh xác.
Vặn ổ khoác, cửa xe bật mở, chợt có một mùi thơm lan vào mũi, sau đó bị bó hoa hồng đủ loại màu sắc hấp dẫn tầm mắt… Sau một khắc, sắc mặt Văn Hạo y như bó hoa ấy, cũng biến đủ mọi màu sắc.
Trong lúc ngơ ngác ngây người, bên tai nghe thấy tiếng ô tô đánh ga, luật xe lái xe đi về phía cổng, Cung Trình ngồi trên ghế phó nhìn Văn Hạo, trầm mặc.
“Ê! Cái đó giờ tính sao?” – Thi Dương rống lên một câu, lắc lắc hộp trong tay.
Xe ô tô không hề dừng lại mà đi ra khỏi cục cảnh sát.
Trong miệng Thi Dương lẩm bẩm cái gì đó, không cao hứng đi về phía Văn Hạo, đến khi khoảng cách còn năm bước chân thì giơ tay ném đến, chiếc hộp màu đen kia vẽ một đường cong parabol tuyệt đẹp rơi vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-trung-khuyen/1304585/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.