“Không sao chứ?” Vương Tử Hồng nhìn hướng Văn Hạo rời đi, nhắc nhở Cung Trình, hắn cảm thấy lúc này Cung Trình cần phải đuổi theo giải thích chứ không phải đi phế bỏ Tôn Phi. Có một số người chưa từng bạo lực, biểu diễn sức mạnh quá độ chỉ khiến mọi chuyện đi ngược lại.
Cung Trình liếc mắt nhìn Vương Tử Hồng, khóe mắt còn vương nước, nước mắt chưa hoàn toàn biến mất nhưng khi cúi đầu nhìn về phía Tôn Phi, lại hóa thành Tu La địa ngục, ác ý rõ ràng!
Nếu, có thể giết người, hắn nhất định sẽ giết tên này.
Vì Văn Hạo.
Còn vị mình bị lừa hai năm, buồn nôn như ăn phải đống phân, đời này chưa từng chán ghét ai như vậy.
“Quá nhiều người, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.” Khổng Hạo Nhiên kiến nghị.
Cung Trình tỉnh táo một ít, nhìn sâu về phía Tôn Phi, tránh khỏi đối phương, lên xe.
Sau đó Thi Dương theo tới bất đắc dĩ thở dài, nhấc Tôn Phi đang ròng ròng nước mắt nước mũi, lên một con xe khác. Thi Dương biết, từ nay về sau, Cung Trình sẽ không muốn nhìn thấy tên này.
Văn Hạo trở về ký túc xá, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hình ảnh Cung Trình đập gãy tay Tôn Phi quá mức chấn động và quá tàn nhẫn, làm cho Văn Hạo không thể không liên tưởng đến chính mình, đã từng trải qua… chuyện đáng sợ đó.
Cung Trình, chính là kẻ điên. Khi hắn yêu một người, có thể yêu muốn chết, làm cho đối phương chìm đắm trong ảo giác ngâm trong mật ngọt. Nhưng khi hắn ngoan tuyệt với một người, ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-trung-khuyen/1304572/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.