“Anh, anh Hạo, xin lỗi, em không giúp gì cho anh, thật xin lỗi. Em, em sợ, không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy, cả người em đều đần độn, anh đừng để ý, được không?”
Tôn Phi bị cảnh sát hỏi cung, ánh mắt dừng trên mặt Văn Hạo trước, biểu tình ngượng ngùng sắp khóc.
Văn Hạo nhìn hắn, không nói gì.
Tôn Phi tha thiết mong chờ Văn Hạo trả lời, sau đó chỉ thấy dáng vẻ cười như không cười của Văn Hạo thì quay đầu đi. Tôn Phi len lén nhìn Cung Trình, thấy Cung Trình cũng không để ý tới mình thì thả lỏng nắm tay, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Văn Hạo quay người rời đi cũng không thèm nhìn Tôn Phi một cái. Có một số người liếc qua đã thấu, dù bề ngoài trông có vẻ vô hại đơn thuần nhưng không thể giấu được ý xấu trong tim.
Đúng vậy, để Tôn Phi bị cuốn vào tranh đấu của mình và Lưu Na Na là lỗi của cậu. Nhưng, nói cách khác, chỉ cần người có nhân tính thì sẽ không trơ mắt nhìn người mình quen biết đi chịu chết như vậy.
Khi Văn Hạo bị Lưu Na Na dùng khăn ướt bịt hô hấp, Tôn Phi chẳng hề nói một câu, rõ ràng hắn có đủ sức để ngăn cản Lưu Na Na nhưng lại lấy lí do sợ sệt để lảng tránh.
Thậm chí, còn có ác tâm khác.
Người như vậy, Văn Hạo không cần phải thâm giao thêm.
Ra khỏi cửa, đứng trên hành lang, cửa sổ mở gió, hô hấp ngửi thấy mùi không khí mát mẻ, cảm giác còn sống thật là tuyệt.
Bên tai chợt nghe thấy tiếng rên rỉ gầm nhẹ, tò mò liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-trung-khuyen/1304563/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.