Trong phòng tổng cộng có năm người, Lưu Na Na đứng trước mặt Văn Hạo, còn có hai người đàn ông khác, một tên ngồi xổm, một tên đứng bên cạnh cửa, trên mặt mang vẻ hưng phấn. Sau đó Văn Hạo nhìn về phía Tôn Phi đang ở một góc, Tôn Phi không bị trói trên ghế cũng không có gì trói hắn, hắn chỉ ôm đầu gối ngồi ở một góc, bộ dạng trầm mặc an tĩnh.
Văn Hạo thử giãy cánh tay, sau khi xác thật bản thân trốn không ra thì mở miệng với Tôn Phi trước: “Cậu không sao chứ?”
Tôn Phi sửng sốt, lắc đầu.
“Cậu không làm sai gì cả, họ là vì tôi mà tới, thật xin lỗi, liên lụy tới cậu rồi.”
Tôn Phi kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu.
Động viên qua Tôn Phi, Văn Hạo nhìn về phía Lưu Na Na, gương mặt vốn luôn tao nhã nhiễm phải tức giận, ánh mắt càng trở nên ác liệt: “Chị Lưu, chị làm vậy không khỏi quá phận rồi chăng? Cuối cùng thì chị muốn sao đây?”
Khóe môi Lưu Na Na mang theo ý cười, đạp giày cao gót bảy phân tới trước mặt Văn Hạo, cúi người, đưa tay ra sờ lên hai má và cổ Văn Hạo. Trong đáy mắt Văn Hạo chợt lóe lên sự chán ghét, cảm xúc lạnh băng khiến người ta liên tưởng đến rắn bò trên người. Lưu Na Na thổi khí vào lỗ tai Văn Hạo, cắn tai cậu: “A, cậu nói xem tôi muốn làm gì nào?”
Văn Hạo nổi da gà toàn thân, lạnh giọng đáp: “Chị Lưu, thái độ ban đầu của tôi đã quá rõ ràng, chị là nhân vật nào, còn có người nào không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-trung-khuyen/1304561/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.