Ánh nắng ban mai chiếu thẳng lên trên mặt Vu Vũ Hàm, Vu Vũ Hàm cáu kỉnh lầm bầm: "Sao dì Lưu không kéo rèm xuống vậy?"
Sau đó trở mình, đột nhiên tay đụng phải thứ mềm mềm nào đó, Vu Vũ Hàm sờ sờ thứ đó, thấy cục thịt thịt dần dựng lên liền dùng sức bóp.
Đầu giường vang lên một tiếng rên.
Vu Vũ Hàm cảm thấy không đúng liền nhanh chóng mở mắt ra. Khi nhìn thấy Hướng Viễn Thần trần truồng cả người nằm ở bên cạnh, liền hét to một tiếng 'A'.
"Kêu cái beep à." Hướng Viễn Thần cũng ngồi dậy dụi dụi mắt, khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần cũng trợn mắt há hốc mồm, sau đó xốc chăn lên nhìn cơ thể của hai người ở bên dưới, cũng hét to một tiếng 'A'.
"Tôi không có làm gì anh chứ?" Vu Vũ Hàm vừa nói xong liền bị một cái gối đập vào mặt.
"Có làm thì cũng là tôi chịch cậu, chắc là đêm qua phục vụ thấy hai ta đều say nên mới đưa chúng ta tới đây, không cần phải lo." Hướng Viễn Thần xoa xoa đầu Vu Vũ Hàm, cứ trần truồng như vậy đi ra ngoài mặc quần áo.
Vu Vũ Hàm hơi đỏ mặt, cậu cũng biết là không phải bởi vì cơ thể kia quá quyến rũ, mà là mùi hương toả ra từ trên người của người kia, giống y như trên chiếc áo ngày hôm trước, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Sao tim lại đập nhanh hơn bao giờ hết thế này?
Ngày hôm sau......
Hướng Viễn Thần cầm tài liệu, đứng ở một góc hành lang nhìn trái ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-thanh-thu-thuoc-tinh-la-gi-day/175385/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.