Ngày hôm sau, Hướng Viễn Thần nằm liệt trên giường như một người tàn tật, nhưng Vu Vũ Hàm lại rất vui vẻ ở bên cạnh bưng trà rót nước, vợ yêu nằm ở nhà thì sẽ không thể trêu hoa ghẹo nguyệt được nữa. 
Hướng Viễn Thần lại thấy rất tức giận, người kia hoàn toàn không biết tiết chế gì cả, vốn đã tiêu phí tiền đi du lịch rồi, ít nhất cũng phải kiếm về một chút chứ, nhưng hiện giờ cơ thể thật sự không thể động đậy nổi, chỉ có thể nhận sự phục vụ của Vu Vũ Hàm. 
Đột nhiên điện thoại reo chuông, Vu Vũ Hàm nhanh chóng bắt máy, còn chưa tới 2 giây, vẻ mặt cợt nhả lập tức chìm xuống. 
"Tìm anh này." Ánh mắt kia cho thấy cậu đang cố hết sức nén cơn giận lại. 
Hướng Viễn Thần đành phải hằng hằng giọng nói: "A lô." 
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hưng phấn của đàn ông: [Là tôi đây, là Lí Thần ngày hôm qua đó.] 
Hướng Viễn Thần nhớ tới dáng vẻ ăn dấm của Vu Vũ Hàm ngày hôm qua, bất giác liếc mắt về phía người đối diện một cái, tiếp tục nói uể oải: "Có chuyện gì không?" 
Chẳng lẽ thằng nhóc này thực sự có hứng thú với mình sao? Hướng Viễn Thần không nhịn được mà tự kỷ. Mình vẫn chưa nói số điện thoại cho đối phương, rõ ràng là người ở đầu dây kia biết mình ở đây nên mới gọi bằng đường điện thoại nội bộ. 
[Ờ thì...... Về chuyện nói đi chơi lần trước......] Lí Thần đầu bên kia ngượng ngùng cuộn cuộn dây điện thoại. 
Tiếng điện thoại rất lớn, hơn nữa trong phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-thanh-thu-thuoc-tinh-la-gi-day/1605743/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.