Chương trước
Chương sau
Vu Vũ Hàm cười cười nhìn hắn, ánh mắt kia khiến người ta phát sợ, còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình nói: "Ngồi đi."
ĐM, đây là nhà của cậu à?
Hướng Viễn Thần kéo Tiếu Tiếu ngồi sang chiếc sô pha khác, Vu Vũ Hàm cũng không tức giận, chỉ là càng cười vui vẻ hơn khiến Hướng Viễn Thần lạnh sống lưng.
"Tiểu Hạo, sao cách xa Tiểu Hàm vậy, sắp đè bẹp Tiếu Tiếu đến nơi rồi kìa, mau qua đây." Mâm không nói hai lời liền kéo Hướng Viễn Thần qua, Hướng Viễn Thần tận lực bảo trì khoảng cách. Tiếu Tiếu bị kẹp ở giữa, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng bĩu môi không biết nói gì.
Sao mama đã bị mua chuộc mất rồi, còn gọi 'Tiểu Hàm' nữa chứ. Hướng Viễn Thần nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền.
"Tiểu Hàm, Tiểu Hạo không hiểu chuyện, cháu rộng lượng bỏ qua cho nó." Mama ngồi ở bên cạnh Vu Vũ Hàm, nói với giọng hoà ái, nội tâm Hướng Viễn Thần đang thấy ghen tị, hận.
"Không sao ạ, cháu cũng quen rồi." Vu Vũ Hàm cười cười bất đắc dĩ, giọng điệu nghe có chút sủng nịnh.
Nghe qua thì lời này cho thấy cậu rộng lượng tới cỡ nào, nội tâm Hướng Viễn Thần lại tiếp tục phun tào.
"Tiểu Hạo, con biết không, từ lúc con đi, tuần nào Tiểu Hàm cũng tới đây 2-3 lần, cùng mẹ xem TV, còn cùng ba con chơi cờ tướng, con nên cảm ơn người ta thật tốt nha."
"Hừ."
"Hừ."
Hai tiếng hừ phát ra từ phía Hướng Viễn Thần và ba ba đang ngồi xem TV ở bên cạnh.
Hướng Viễn Thần hưng phấn đưa mắt về phía ba ba, xem ra vẫn có người cùng chiến tuyến với hắn nha, kết quả lại nghe ba ba nói: "Kỳ nghệ kém, lần sau luyện thật kỹ đi rồi hẵn tới."
Hướng Viễn Thần lập tức chết đứng, thế mà ngay cả ba ba cũng về phe địch rồi, không ngờ là rời đi mấy năm mà đã mất cả chì lẫn chài rồi, Hướng Viễn Thần nghĩ vậy liền quay đầu lại trừng mắt với Vu Vũ Hàm.
Tiếu Tiếu thực sự là khổ không tả nổi, bị kẹp ở giữa khiến nó phải chịu rất nhiều tra tấn.
Không ngờ là Vu Vũ Hàm lại không giận mà cười, còn muốn duỗi tay sờ sờ Hướng Viễn Thần đang xù lông, kết quả là bị tránh đi. Tay Vu Vũ Hàm cứng nhắc ở giữa không trung, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại thu tay về.
Cậu ta chính là tên Tây Môn Khánh, rõ ràng vừa nãy còn nói chuyện ngọt ngào với Lâm Hiểu, thế mà bây giờ lại ở trong đây làm chồn cáo chúc tết gà, Hướng Viễn Thần không thể tin tên đàn ông hai mặt này.
Tiếu Tiếu lại lắc đầu, ai có thể cứu nó khỏi nơi nước lửa trộn lẫn này không.
Đương nhiên mama sẽ làm người hoà giải, thấy không khí giữa hai người trẻ tuổi có vẻ không đúng lắm, bà nhanh chóng tách hai người ra, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Trên bàn cơm, Hướng Viễn Thần nhìn một bàn đều là đồ ăn Vu Vũ Hàm thích, mà món mình thích thì chỉ chiếm một góc bé xíu, cầm đũa không biết gắp cái gì.
"Cảm ơn bác gái." Vu Vũ Hàm cầm đũa, muốn gắp trứng xào cà chua ở gần hắn nhất, kết quả là đụng phải đũa của hắn, Hướng Viễn Thần ngồi đối diện đang dùng ánh mắt chứa lửa giận đùng đùng nhìn cậu.
Vu Vũ Hàm rời mục tiêu, hướng đũa về đĩa cánh gà cola, kết quả là 'bạch' một tiếng, hai đôi đũa lại đánh vào nhau. Lần này Vu Vũ Hàm cảm thấy địch ý rõ ràng của Hướng Viễn Thần, có chút mù mờ không biết đã chọc giận tiểu thụ tạo mao nhà mình lúc nào. Hơn nữa trong mắt Hướng Viễn Thần tạo mao đều có ý muốn cậu nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà cậu cứ không đấy. Vu Vũ Hàm cười cười, gắp cánh gà cola vào bát Hướng Viễn Thần, còn săn sóc nói: "Anh thích hả."
Đây thực sự là một hiếu nam 24 tuổi, nhưng đều là nguỵ trang mà thôi. Thấy ánh mắt nén giận của ba mẹ, Hướng Viễn Thần đành phải nén giận ném miếng cánh gà cola sang bát Tiếu Tiếu, hắn tuyệt đối không thể nhận thứ kẻ thù đưa được.
Tiếu Tiếu ghét bỏ nhìn miếng cánh gà trong bát, nhưng vì ba ba nên đành phải yên lặng ăn hết.
"Đúng rồi, nghe nói con muốn kết hôn?"
"Phụt!" Hướng Viễn Thần vừa mới uống một ngụm nước lập tức phun ra hết, Vu Vũ Hàm nhanh chóng đưa khăn tay qua, Hướng Viễn Thần nhận lấy theo bản năng, lau lau miệng. Thầm nghĩ: Những người biết chuyện này chỉ có Lương Bội Văn, Tiếu Tiếu và Vu Vũ Hàm, Lương Bội Văn chưa từng gặp ba mẹ hắn, Tiếu Tiếu thì càng không thể mật báo được, như vậy chỉ có thể là.....
Thấy ánh mắt trợn trừng của Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm đáp lại bằng cái cười mỉm.
Hướng Viễn Thần không thể nói chuyện này cho ba mẹ, như vậy sẽ ảnh hưởng tới Lương Bội Văn. Người là một cô gái tốt, tình nguyện phối hợp với mình, sự trong sạch cũng bị ảnh hưởng. Hướng Viễn Thần đành phải nói qua loa: "Con không kết hôn, chỉ là ở cùng với một cô gái, thấy cũng không tồi."
Lần này đến phiên mama bị doạ sợ, thế mà lại nói: "Mẹ còn tưởng con với Tiểu Hàm....."
Nhận thấy Vu Vũ Hàm đã nói nhiều thứ hơn mình tưởng tượng, hắn lại trừng mắt lườm, nhưng lại phát hiện Vu Vũ Hàm không hề mỉm cười, mà cái mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì."Nếu con thích con gái thì.... thật xin lỗi con, Tiểu Hàm."
Hướng Viễn Thần không biết vì sao mama đột nhiên cho rằng hắn với Vu Vũ Hàm là một đôi, dù sao thì hắn cũng không thể hoà hợp với Vu Vũ Hàm. Ăn cơm xong, Vu Vũ Hàm chơi cờ tướng với baba, tuy Hướng Viễn Thần không biết trình độ của ba ba như nào, chỉ thấy Vu Vũ Hàm ngang cơ với baba, hắn cảm thấy rất bất ngờ.
Nháy mắt đã tối muộn, Tiếu Tiếu đã đi ngủ, sau khi Vu Vũ Hàm chào ba mẹ cũng chuẩn bị rời đi. Hướng Viễn Thần vẫn ngồi yên trên sô pha xem bóng đá, nhưng mãi không nghe tiếng Vu Vũ Hàm rời đi.
Có chút tò mò ngẩng đầu lên, liền phát hiện Vu Vũ Hàm vẫn đứng ở huyền quan nhìn hắn chằm chằm, dường như đang đợi cái gì đó.
"Anh không về sao?" Vu Vũ Hàm nói.
Hướng Viễn Thần không để ý tới cậu, nhưng mama lại đáp lời: "Hôm nay nó với Tiếu Tiếu sẽ ngủ ờ đây, Tiểu Hàm về trước đi con."
Vu Vũ Hàm nhìn thấy ánh mắt coi thường cậu của Hướng Viễn Thần, sắc mặt trầm xuống, cởi giày, đi vào nhà rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh Hướng Viễn Thần.
"Hôm nay cháu cũng ngủ ở đây." Vu Vũ Hàm lễ phép gật đầu với mama, nhưng thật ra lại đang nói với Hướng Viễn Thần.
"Cậu đùa cái gì vậy, nhà tôi có mỗi hai phòng thôi." Hướng Viễn Thần bị doạ trước hành động của Vu Vũ Hàm, có chút bối rối.
"Em với anh một phòng."
Cuối cùng ngay cả mama cũng đồng ý, Tiếu Tiếu ngủ một phòng với ba mẹ, Hướng Viễn Thần cảm thấy địa vị của mình trong cái nhà này không bằng Vu Vũ Hàm.
Trận chiến im lặng giữa hai người kéo dài, Hướng Viễn Thần xem bóng đá, Vu Vũ Hàm nhìn Hướng Viễn Thần. Một tiếng trôi qua, hai người đều không hề nhúc nhích.
"Tôi muốn từ chức." Cuối cùng thì Hướng Viễn Thần cũng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Vốn trong mắt Vu Vũ Hàm đang đong đầy ôn nhu, nhất thời biến thành ngoan lệ, kiềm nén cơn giận, khàn khàn nói: "Vì sao?"
"Tôi muốn sống yên ổn với Tiếu Tiếu, có lẽ có thể tìm một người mẹ cho nó. Dù sao thì cậu chỉ muốn trừng phạt tôi, hiện giờ có lẽ mục đích đã hoàn thành rồi, cho nên......"
Hướng Viễn Thần còn chưa nói xong, đã bị Vu Vũ Hàm kéo dậy từ sô pha, tha một đường về phòng ngủ. Hướng Viễn Thần giãy kiểu gì cũng không thoát, cuối cùng bị ném lên trên giường ngủ, bị người nọ đè chặt dưới thân.
Hướng Viễn Thần mở mắt ra, bình tĩnh nhìn người ở trên thân. Vu Vũ Hàm thật sự rất tức giận, hai mắt đỏ au nhìn Hướng Viễn Thần, khoé miệng còn không kiềm được mà run rẩy.
"Anh có tin là em ch*ch anh ở trong này luôn không."
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt đường nét rõ ràng của Vu Vũ Hàm, giọng nói thoát ra lại lạnh như băng.
Hết chương 44.
Tác giả có lời muốn nói: Vu tiểu công.... hắc hoá rồi ~~~
Tây Môn Khách: là nhân vật trong Thuỷ Hử - người đã tư thông với vợ của anh trai Võ Tòng, đồng thời cũng là nhân vật được miêu tả rất hoang dâm vô độ trong Kim Bình Mai. Tóm lại ông ấy là một người hoang dâm vô độ. (Thuỷ Hử thì không nói nhưng mà có ai không biết Kim Bình Mai là phim gì không =)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.