Vu Vũ Hàm ghét nhất là nhiều người tụ lại ẩu đả, bởi vì cậu không thích nhìn thấy máu, cho nên nhìn thấy người ta bị thương nặng như vậy cũng chẳng muốn qua.
Nhưng...... Cho tới khi Vu Vũ Hàm bước vào thang máy bệnh viện, cũng không thể gạt bỏ đi ánh mắt của người kia, cảm thấy hơi quen quen, lúc ấy tim cũng đạp hơi nhanh.
Nhưng cậu cũng không để ở trong lòng, cậu đã lâu rồi chưa gặp Nhâm Hạo, bởi vì hiện giờ cậu chỉ một lòng một dạ đợi Hướng Viễn Thần tỉnh lại mà thôi.
Đi vào phòng bệnh của Hướng Viễn Thần, cậu liền thấy một bóng dáng già nua, đó chính là bà ngoại của Hướng Viễn Thần. Mấy ngày nay, hai người đã ở chung rất tốt đẹp, bà ngoại rất thích cậu.
"Bà ngoại, cháu lại tới nữa đây, bà xem cháu đã mua cái gì này?" Vu Vũ Hàm đi tới trước mặt bà, lại phát hiện hai mắt bà vô thần nhìn về nơi nào đó, miệng thì lại thì thầm câu gì đó.
"Bà ngoại, bà không sao chứ?" Vu Vũ Hàm vỗ nhẹ vào vai bà, bà ngoại mới hồi phục tinh thần.Bà giơ một cái túi trên tay lên cho Vu Vũ Hàm xem.
Bên trong cái túi kia có mấy xấp tiền, thoạt nhìn ít nhất phải mấy vạn. (1 vạn nhân dân tệ = 32 triệu vnd)
"Tiền này ở đâu đây ạ?" Vu Vũ Hàm sợ bà ngoại bị lừa.
Tay bà ngoại vốn đã run, giờ lại càng run hơn, giọng nói hơi khàn khàn: "Vừa nãy một người trẻ tuổi tới nói đây là cho Hướng Viễn Thần, bảo bà đợi cậu ấy đi rồi hẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-thanh-thu-thuoc-tinh-la-gi-day/1605713/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.