*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng chuông di động vang mãi không ngừng, Văn Thanh nhìn bé mèo cười nịnh nọt, mắt vẫn nhìn bé không dám rời, tay vươn ra cầm lấy di động nhận cuộc gọi.
Từ loa truyền tới thanh âm của Ngô Bân: “Tiểu Thanh, vừa rồi trên QQ em làm sao thế, bỗng nhiên anh thấy em biến mất.”
Văn Thanh nhìn đôi mắt long lanh của bé mèo, cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu: “A......Không có gì đâu anh, vừa rồi là mèo con nhà em nghịch ngợm ấy mà.”
Ngô Bân à một tiếng: “Vậy giờ anh đến đón em nhé, rồi chúng ta cùng đi luôn.”
Văn Thanh đưa tay vuốt vuốt bộ lông của bé mèo, đáp: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Văn Thanh nhanh chóng đặt di động xuống, sau đó cực kỳ dịu dàng xoa xoa cổ bé mèo.
Mèo con im lặng đến lạ kỳ, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm Văn Thanh không chớp.
“Tiểu Tra ngoan, anh phải ra ngoài một lát, bé ở nhà tự chơi nhé, anh sẽ gắng về sớm với bé.”
Mèo con vẫn im lặng, đôi con ngươi đen như mực lóe lên tia sáng khiến người khác khó hiểu.
Văn Thanh đặt bé mèo lên ghế, sau đó đứng dậy đi về phía tủ đồ để thay quần áo.
Bạc Vị Nam thừa nhận bản thân mình lòng dạ hẹp hòi, anh thực sự tức giận rồi, từ trực giác của một “con mèo”, anh cực kỳ không thích Ngô Bân, lại càng không thích Văn Thanh có bất cứ tiếp xúc gì với hắn ta, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-mieu-ky/175481/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.