*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Thanh sững sờ vài giây, rồi mới phản ứng kịp lại: “A......Anh Ngô ạ, mời anh vào nhà ngồi, làm phiền anh phải đi một chuyến xa như thế thật ngại quá.” Cậu cảm thấy hơi bối rối, không ngờ Ngô Bân sẽ tới thăm mình, hơn nữa còn không hề báo trước như thế.
Ngô Bân đặt túi hoa quả sang một bên rồi ngồi xuống ghế sô pha: “Chẳng phải em bị ốm sao, anh lo không biết người em thế nào rồi, nên phải đến thăm một chuyến.”
Văn Thanh khách sáo đứng ở một bên, mấp máy môi không biết nên nói gì cho phải: “Cảm ơn anh Ngô đã đến thăm em......Em đỡ nhiều rồi, sao anh khách sáo thế, đến thì đến thôi chứ mang theo hoa quả làm gì.”
Ngô Bân hơi nghiêng đầu quan sát cả nhà của Văn Thanh, như cười như không hỏi: “Tiểu Thanh, chỗ em còn người nào ở cùng sao, nãy anh đứng ngoài cửa còn nghe thấy tiếng em cười nói mà.”
Văn Thanh có chút lúng túng, cậu ngượng ngùng bảo: “Vừa nãy em chơi đùa cùng bé mèo nên cười thôi, chứ trong nhà không có người khác đâu......”
Ngô Bân nghe được câu trả lời của Văn Thanh, hai mắt tỏa sáng, nói: “Ra thế, làm anh còn tưởng nhà em còn có ai nữa chứ!”
Văn Thanh cười ngại ngùng, đặt Tiểu Tra lên sô pha, nói với Ngô Bân: “Anh Ngô ngồi đây chờ chút, để em đi pha trà cho anh.”
Ngô Bân cười phóng khoáng: “Ừ!”
Bạc Vị Nam ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-mieu-ky/175476/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.