*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Thanh sững sờ vài giây, rồi mới phản ứng kịp lại: “A......Anh Ngô ạ, mời anh vào nhà ngồi, làm phiền anh phải đi một chuyến xa như thế thật ngại quá.” Cậu cảm thấy hơi bối rối, không ngờ Ngô Bân sẽ tới thăm mình, hơn nữa còn không hề báo trước như thế. Ngô Bân đặt túi hoa quả sang một bên rồi ngồi xuống ghế sô pha: “Chẳng phải em bị ốm sao, anh lo không biết người em thế nào rồi, nên phải đến thăm một chuyến.” Văn Thanh khách sáo đứng ở một bên, mấp máy môi không biết nên nói gì cho phải: “Cảm ơn anh Ngô đã đến thăm em......Em đỡ nhiều rồi, sao anh khách sáo thế, đến thì đến thôi chứ mang theo hoa quả làm gì.” Ngô Bân hơi nghiêng đầu quan sát cả nhà của Văn Thanh, như cười như không hỏi: “Tiểu Thanh, chỗ em còn người nào ở cùng sao, nãy anh đứng ngoài cửa còn nghe thấy tiếng em cười nói mà.” Văn Thanh có chút lúng túng, cậu ngượng ngùng bảo: “Vừa nãy em chơi đùa cùng bé mèo nên cười thôi, chứ trong nhà không có người khác đâu......” Ngô Bân nghe được câu trả lời của Văn Thanh, hai mắt tỏa sáng, nói: “Ra thế, làm anh còn tưởng nhà em còn có ai nữa chứ!” Văn Thanh cười ngại ngùng, đặt Tiểu Tra lên sô pha, nói với Ngô Bân: “Anh Ngô ngồi đây chờ chút, để em đi pha trà cho anh.” Ngô Bân cười phóng khoáng: “Ừ!” Bạc Vị Nam ngồi ở bên kia sô pha, tức giận nhìn Ngô Bân, anh biết trước là gã Ngô Bân kia bụng dạ khó lường mà, lại còn dám đến tận nhà Văn Thanh, lại còn gọi Tiểu Thanh ơi Tiểu Thanh à, Văn Thanh có thân thiết với mày đến mức đó đâu hả! Ngô Bân thấy Bạc Vị Nam ngồi xa như vậy, đứng lên giơ tay muốn sờ anh, Bạc Vị Nam tất nhiên còn lâu mới cho, chạy vèo ra chỗ khác, một sợi lông cũng không để Ngô Bân chạm vào. Ngô Bân cũng chẳng để ý, còn cười ha ha, nói với Văn Thanh đang đứng trong bếp: “Tiểu Thanh à, con mèo nhà em đẹp nhỉ, là đực hay cái thế?” “Là đực.” Văn Thanh đứng ở bếp trả lời. “Mèo đực ấy hả, vậy thì nên đưa đi thiến đi, thiến xong nuôi mới đỡ lo.” Văn Thanh chưa đáp lời, nhưng Bạc Vị Nam đứng bên nghe được thì tức đến dựng đứng cả đuôi, vuốt mèo cũng xòe ra, há miệng kêu một tiếng đầy hung dữ về phía Ngô Bân. Văn Thanh bưng một cốc trà bước nhanh ra khỏi bếp, đặt cốc lên bàn rồi vội vàng bế Tiểu Tra lên, đưa tay vuốt ve bộ lông của bé, dỗ dành: “Tiểu Tra ngoan đừng sợ, có anh ở đây.” Ngô Bân ái chà một tiếng, kinh ngạc nói: “Mèo nhà em dễ tức giận thật đấy.” “Chắc là do bé sợ người lạ thôi.” Văn Thanh lạnh lùng trả lời. Ngô Bân cũng đã nhận ra Văn Thanh cưng con mèo này đến mức nào, anh cười cười, bảo: “Đều là lỗi của anh, làm bé mèo sợ rồi, mèo con đừng sợ nhé, vừa nãy chú nói đùa thôi!” Đến lúc này thì Văn Thanh lại thấy ngại: “Anh Ngô đừng nói thế, hôm nay anh cất công đến đây thăm em, em còn đang không biết phải cảm ơn anh thế nào mới được đấy.” Ngô Bân thấy nét mặt Văn Thanh dịu đi, giọng nói trong trẻo và ngôn từ lại khiêm tốn lễ phép như bình thường, trong lòng lập tức thoải mái: “Chúng ta là đồng nghiệp lại còn là đồng hương, một mình sống xa nhà, anh chăm sóc em cũng là điều nên làm mà, nếu lại bị bệnh mà xung quanh không có ai như lần trước, em phải trực tiếp gọi cho anh, nhớ chưa?” “Ây......Cảm ơn anh Ngô......” Bạc Vị Nam nằm trong lòng Văn Thanh, tức đến méo cả cái mặt mèo, cái thằng Ngô Bân này, ôm ý đồ xấu xa mà bám theo vợ của anh lôi kéo làm thân, cái quái gì mà khi có chuyện phải đi tìm thằng kia, về sau có Bạc Vị Nam anh ở đây, còn cần thằng kia làm cái gì nữa! Ngô Bân cầm cốc trà lên uống mấy ngụm, thấy Văn Thanh vẫn đang đứng, vội vàng đỡ cậu ngồi xuống: “Tiểu Thanh mau ngồi xuống ghế đi, hiếm khi anh đến nhà em, mà chủ nhà là em cứ đứng thế làm anh ngại quá.” Văn Thanh nghe lời ngồi xuống, để Tiểu Tra nằm trên đùi cậu, tay vẫn không ngừng vuốt ve dỗ dành bé, Tiểu Tra từ ngày về nhà cậu thì chưa từng gặp người lạ, hèn chi hôm nay cảm xúc mới dễ tức giận như thế. Ngô Bân nói với Văn Thanh: “Tiểu Thanh à, hay là tết năm nay anh em mình về quê cùng nhau đi, hai người cùng đi cho đỡ buồn, với lại anh có người bạn làm ở nhà ga đường sắt thành phố, nên mua vé hay làm gì cũng tiện lắm.” Cái vụ mua vé tàu hỏa này đúng là đã chọc trúng nỗi đau của Văn Thanh, nhớ năm ngoái cậu về quê ăn tết, chỉ mua một cái vé tàu thôi mà cũng khiến cậu mệt hộc máu, giờ nghe Ngô Bân nói thế, cậu rất vui: “Thật ư? Vậy em cảm ơn anh Ngô!” Bạc Vị Nam lúc này không chỉ tức méo mặt nữa rồi, mà tức đến nổ phổi luôn. Ngô Bân ngồi đối diện thấy con mèo đang nhìn anh đầy địch ý, anh cười dịu dàng: “Em xem, anh em mình vừa nói đến chuyện về quê, mèo con nhà em đã phấn khởi đến thế rồi.” Văn Thanh nghe vậy liền cúi đầu nhìn Tiểu Tra, lời Ngô Bân vừa nói cũng đã nhắc cậu, tết âm lịch cậu về quê, còn Tiểu Tra là mèo nên không được đem lên tàu hỏa, mà nếu mang theo thì phải gửi Tiểu Tra vào khoang dành riêng cho thú cưng, trên mạng có bao nhiêu vụ bị mất thú cưng khi vận chuyển rồi, cậu làm sao yên tâm gửi bé cho được. Ngô Bân híp mắt nhìn Văn Thanh ngồi đối diện, cái cổ xinh đẹp của cậu hơi cúi, để lộ một một khoảng da trắng ngần, mỗi cử động của cậu đều mang theo cảm giác trẻ trung tươi tắn. “Tiểu Thanh, cũng sắp đến giờ ăn rồi, anh thấy gần nhà em có mấy tiệm cơm trông khá sạch sẽ sáng sủa, anh Ngô mời em đi ăn nhé, em vừa khỏi ốm, cần phải ăn uống đầy đủ đấy.” Văn Thanh nghe thế thì hơi bối rối nhíu mày, theo phép lịch sự thì hôm nay Ngô Bân đến thăm cậu, cậu thế nào cũng nên ăn với anh một bữa cơm, nhưng cơm trưa cho Tiểu Tra còn chưa nấu xong, bé con mà biết cậu bỏ bé lại ra ngoài ăn cơm cùng người khác, không biết sẽ quậy tanh bành cả nhà lên đến mức nào đâu! Quả nhiên, Ngô Bân vừa dứt lời thì bé mèo vốn đang ngoan ngoãn nằm trên đùi Văn Thanh đột nhiên nhảy dựng lên xù lông gầm gừ. Văn Thanh ôm chặt Tiểu Tra, cười xin lỗi Ngô Bân: “Ngại quá, hay anh xem thế này được không, nhà em có chút nguyên liệu nấu ăn mới mua, để em xuống bếp làm cơm, hôm nay mời anh Ngô ở lại nhà em dùng bữa nhé.” Ngô Bân nghe thế thì cảm thấy trúng mánh lớn rồi, không ngờ Văn Thanh còn biết nấu ăn, anh căn bản là ước còn không kịp đây: “Dĩ nhiên là được rồi, anh không ngờ Tiểu Thanh còn biết nấu ăn đấy, hôm nay anh có lộc ăn rồi!” Văn Thanh cười vui vẻ, để Ngô Bân ngồi ở ghế sô pha, còn cậu ôm Tiểu Tra xuống bếp. Vừa vào đến bếp, Bạc Vị Nam đã vội vàng nhảy từ trong lòng Văn Thanh xuống, ngồi trên bệ để bếp ga trợn mắt nhìn cậu: “Meo!” Sao em lại mời thằng kia ở lại nhà mình ăn cơm, tôi giận, giận thật đấy! Văn Thanh nhìn cái vẻ thở phì phì vì giận của Tiểu Tra, bật cười ra tiếng, cậu đưa tay muốn xoa đầu Tiểu Tra, không ngờ Bạc Vị Nam lại quay đầu ra chỗ khác, né tay cậu, ai bảo em dám mời thằng kia ăn cơm ở nhà chúng ta, tôi không cho em xoa đầu nữa! Văn Thanh lại buồn cười, cậu thu tay về: “Người đến là khách, bé là chủ nhà cơ mà, sao lại cư xử như vậy?” Bạc Vị Nam giật mình, lời Văn Thanh vừa nói khiến anh vô cùng hài lòng, cơn giận cũng vơi hơn nửa. Trong mắt Văn Thanh anh cũng là chủ nhà rồi, còn thằng Ngô Bân kia chỉ là khách! Văn Thanh lại vươn tay xoa đầu Tiểu Tra, lần này Bạc Vị Nam không tránh nữa. Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, quý ngài mèo hết giận rồi....... Bạc Vị Nam vênh váo chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Văn Thanh, bắt Ngô Bân phải ngồi sang ghế đối diện. Văn Thanh không cảm thấy ngồi như thế thì có vấn đề gì, bởi cậu cực hiếm khi tiếp khách đến nhà, vậy nên đối với Ngô Bân cậu cũng mang chút xa cách và khách sáo. “Nhà em chỉ có vài món đạm bạc, mong anh đừng chê.” Ngô Bân nhìn hai món thịt hai món rau trông vô cùng ngon mắt trên bàn, lại càng thấy thích Văn Thanh hơn, cố ý nói: “Không ngờ Văn Thanh còn giỏi nấu ăn như thế, sau này ai lấy được em đúng là có phúc mà!” Văn Thanh cười ngại ngùng, không đáp lời. Ngô Bân cũng biết Văn Thanh sẽ không tiếp tục đề tài này, anh nói vậy cũng chỉ để làm đệm cho câu tiếp theo. “Em cũng không còn nhỏ, thế đã có người yêu chưa?” Ngô Bân làm bộ như thuận miệng hỏi. Vừa nghe câu ấy, Văn Thanh và Bạc Vị Nam cùng sững người, khác biệt ở chỗ Văn Thanh thì cúi đầu xuống, còn Bạc Vị Nam thì hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cậu. Văn Thanh đang suy nghĩ nên trả lời câu này thế nào, thì Ngô Bân thấy cậu mãi chưa nói gì, còn tưởng là cậu chưa có ai, bèn nhanh chóng tiếp lời: “Em xem em ở một mình thế này, bình thường ốm đau chẳng có ai chăm sóc, như lần bị ốm hôm trước ấy, anh thấy nên kiếm người sống cùng, quan tâm lẫn nhau mới tốt.” Bạc Vị Nam nghe thấy lời Ngô Bân thì hừ lạnh trong lòng, nhưng cái lỗ tai mèo vẫn căng ra, anh đang đợi câu trả lời của Văn Thanh. Văn Thanh nghe thấy lời nói của Ngô Bân thì lại càng ngượng, cậu thấy Ngô Bân còn định nói tiếp, vội vàng lên tiếng: “Anh Ngô nói đúng, nhưng em cũng có người yêu rồi mà.” Ngô Bân tức thì sững sờ, câu trả lời của Văn Thanh nằm ngoài dự đoán của anh, nhìn bài trí trong nhà cậu thì hẳn chỉ có một người sống ở đây mới đúng, còn người yêu ở đâu? Ngô Bân nghĩ đến đây thì bình tĩnh lại, anh cho là Văn Thanh đang nói dối: “Vậy hôm nào cho anh gặp người yêu của em nhé, để anh Ngô giúp em xem người kia là người thế nào.” Văn Thanh đang khẩn trương nên vô thức đưa tay vuốt lông Tiểu Tra, gương mắt trắng trẻo dần dần đỏ lên. Bạc Vị Nam vừa nghe thấy câu trả lời của Văn Thanh thì tim bắt đầu tăng tốc, người Văn Thanh nói không biết có phải là anh không....... Ngô Bân nhìn thấy biểu hiện của Văn Thanh thì càng chắc chắn là cậu đang lừa mình: “Em yên tâm, ánh mắt anh nhìn người chuẩn lắm, không bằng hai ngày sau em gọi người yêu ra giới thiệu với anh đi.” Văn Thanh bị mấy câu liên tiếp của Ngô Bân làm cho luống cuống, cậu nghĩ nếu nói thêm mấy câu nữa chắc cậu lộ mất. “Em cảm ơn ý tốt của anh Ngô, có điều.......người yêu em giờ đang ở nước ngoài, vẫn chưa về nước.” Văn Thanh nói xong câu đó, đã cảm thấy tai mình đỏ ửng hết lên, cậu lỡ nói ra mất rồi....... Ngô Bân sửng sốt, không ngờ Văn Thanh nói rõ ràng như thế, chẳng lẽ cậu thật sự có người yêu rồi, nụ cười trên mặt anh suýt thì tắt ngấm, đáp đại hai ba câu rồi thôi. Hết chương 10
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]