Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Là một con mèo có thiên phú dị bẩm, Bạc Vị Nam luôn ôm niềm tin vững chắc về chỉ số IQ và EQ* của mình, thế nhưng vài ngày gần đây thì anh hơi hơi nghi ngờ chuyện này rồi.
(*EQ: Chỉ số cảm xúc, chỉ số này càng cao càng dễ hiểu rõ và điều khiển cảm xúc của bản thân cũng như của những người xung quanh)
Mỗi ngày anh đều sớm chiều ở bên cạnh Văn Thanh, thế nhưng anh vẫn không biết chính xác được rằng tâm trạng cậu rốt cuộc là vui hay buồn.
Ngày hôm đó, sau khi tỉnh ngủ từ trong lòng Văn Thanh, anh thấy tâm trạng Văn Thanh dường như đã trở lại bình thường, cuộc sống vẫn như mỗi ngày trước đây, vẽ mấy bản phác thảo, lướt Weibo, thi thoảng ngồi chat với mấy người bạn trên QQ cả ngày, nhưng Bạc Vị Nam vẫn cảm thấy Văn Thanh có gì đó là lạ.
Ánh mắt cậu rõ ràng đang nhìn anh, nhưng suy nghĩ thì chẳng biết đã bay tới phương trời nào.
Bạc Vị Nam lo lắng.
Suốt quãng thời gian sống chung này, chẳng biết từ lúc nào, sức ảnh hưởng của Văn Thanh đối với anh đã trở nên ngày càng mạnh mẽ, một ánh mắt, một động tác của cậu, cũng có thể khiến anh bận lòng.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy trạng thái kỳ lạ của Văn Thanh là bắt đầu từ buổi tối hôm trước, cái hôm mà anh không chạy ra xem cậu lên mạng làm gì. Bạc Vị Nam quyết định kiên nhẫn chờ thời cơ, chờ một ngày Văn Thanh không có ở nhà để anh bật máy tính lên xem.
Cơ hội này tới rất nhanh.
Một người một mèo vừa ăn xong bữa trưa, di động của Văn Thanh đã vang lên, là biên tập của tòa soạn gọi, nói rằng ngày kỷ niệm thành lập tòa soạn sắp đến, mọi nhân viên có thể đến tòa soạn nhận tiền thưởng nhân dịp kỷ niệm này, hơn nữa còn nói rõ thêm là, không thể không đến!
Văn Thanh nghĩ đến một số thứ trong nhà sắp dùng hết, bèn chuẩn bị chỉnh trang một chút rồi đi đến tòa soạn nhận tiền thưởng, nhân tiện đi siêu thị mua chút đồ luôn.
Tâm tình Bạc Vị Nam lập tức trở nên phấn khởi, tòa soạn nơi Văn Thanh làm việc cách nhà khá xa, trên đường cậu còn muốn ghé qua siêu thị, thời gian cậu đi đi về về cũng đủ để anh lật tung cái máy tính lên rồi.
“Tiểu Tra, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh nhé!”
“Meo meo meo!” Biết rồi biết rồi, em mau đi đi!
Trước khi đi Văn Thanh lại xoa xoa đầu bé mèo, rồi mới mở cửa ra ngoài.
Chờ Văn Thanh vừa đi, Bạc Vị Nam liền phi vèo tới phòng ngủ, dùng hai chân trước cạch cạch ấn máy tính.
Mở trình duyệt web lên, vào phần lịch sử truy cập, toàn bộ hiện ra dưới mắt Bạc Vị Nam đều là link dẫn đến diễn đàn võng phối, Bạc Vị Nam di chuột, nhấn vào link.
Gần như không tốn một chút thời gian nào, Bạc Vị Nam đã tìm được thứ anh muốn tìm, hai topic đang cực hot kia nằm ngay trên đầu diễn đàn, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Vừa đọc được tiêu đề của hai topic, tâm của Bạc Vị Nam đã trầm xuống, đợi đến lúc anh đọc xong cả hai bài, thì đã tức giận đến méo cả cái mặt mèo.
Thảo nào gần đây tâm trạng Văn Thanh luôn kỳ lạ, cũng không hay lên mạng như trước, hóa ra là vậy.
Lại nói về Văn Thanh lúc này, cậu cũng không phải nhân viên làm việc toàn thời gian ở tòa soạn, nên khi biên tập bảo có thể đến nhận tiền thưởng, cậu chỉ nghĩ là sẽ được thưởng chút ít tiền thôi, ai ngờ phong bì đựng tiền thưởng nhìn cực kỳ sang trọng, mà thứ ở bên trong thì cũng thuộc hàng thượng hạng.
Tất cả nhân viên trong tòa soạn đều vui mừng ra mặt, nhìn ai cũng hân hoan thấy rõ, hóa ra bởi lần này ăn mừng lễ kỷ niệm, tổng giám đốc quyết định hào phóng một phen, bao trọn nhà hàng cao cấp nhất trong thành phố vào ngày mai, tất cả nhân viên, kể cả những người không phải nhân viên toàn thời gian như Văn Thanh, cũng được mời tham dự.
Chị gái biên tập viên vì bữa tiệc lần này cũng bỏ ra rất nhiều tiền, hết đi spa rồi lại mua quần áo, trang điểm, lôi kéo Văn Thanh bắt cậu phải ngắm bộ váy mà chị đặc biệt dành để mặc trong bữa tiệc này.
Văn Thanh ngốc ngốc đứng bên cạnh, dù chị gái biên tập viên đưa cậu xem cái gì, cậu cũng chỉ biết nói mấy câu ‘rất đẹp’, ‘rất hợp’, khiến cho mắt hạnh của chị gái biên tập viên trừng lên, nói thẳng rằng Văn Thanh ngốc quá, không biết dỗ con gái vui vẻ gì cả.
Đang lúc Văn Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, thì bỗng có người nắm lấy tay cậu, khi quay ra nhìn, cậu lập tức cảm thấy lúng túng, trước khi đến tòa soạn cậu chỉ sợ sẽ gặp Ngô Bân, quả nhiên ghét của nào trời trao của đấy.
Phương diện đối nhân xử thế của Ngô Bân thì điêu luyện hơn Văn Thanh rất nhiều, anh vừa nắm chặt lấy Văn Thanh để cậu không chạy được, vừa cười tươi, nói với chị gái biên tập viên: “Đại mỹ nữ hôm nay đúng là còn xinh đẹp hơn ngày thường gấp bội, tôi muốn mượn người của mỹ nữ một chút, có được không?”
Chị gái biên tập viên cười cười phất tay: “Cậu lấy đi, lấy luôn cũng được!”
Ngô Bân lại dịu dàng khen thêm vài câu, rồi kéo Văn Thanh đi về phía phòng làm việc của anh.
Trong lòng Văn Thanh hơi khó chịu, thế nhưng ở tòa soạn có nhiều người nhìn như vậy, cậu cũng không dám dùng lực mạnh giật tay ra, kết quả là bị Ngô Bân kéo thẳng một mạch vào trong phòng làm việc của anh ta.
Vừa mới đóng cửa lại, Ngô Bân đã lập tức buông tay ra, vẻ mặt chân thành nhìn Văn Thanh: “Tiểu Thanh, em còn giận anh Ngô sao?”
Văn Thanh lùi lại mấy bước, tạo khoảng cách với Ngô Bân, lắc đầu nói: “Anh Ngô đừng nói thế, em không giận mà.”
Ngô Bân rụt rè bước tới hai bước, thấy thái đô của Văn Thanh kháng cự như vậy, cũng không dám hấp tấp, chỉ sợ dọa người ta chạy mất.
“Còn nói không giận anh, mấy ngày nay anh gửi tin nhắn qua QQ cho em, em không thèm trả lời một cái nào, nếu hôm nay em không tới tòa soạn, anh còn không biết bao giờ mới gặp được em!”
Văn Thanh nhìn vẻ mặt mong đợi của Ngô Bân, rồi cả cái bộ dạng muốn đến gần nhưng không dám, làm cậu thấy hơi mềm lòng, dù sao người ta cũng không phải  hồng thủy hay cầm thú gì, cậu không nhất thiết phải phản ứng mạnh tới vậy.
Ngô Bân thấy Văn Thanh không nói gì, liền nhanh chóng nói nốt mấy câu đã nghĩ xong từ trước: “Anh Ngô biết em không thích anh, ngày hôm đó anh không nên xúc động mạnh như vậy, hai người chúng ta vẫn làm bạn được chứ?”
Văn Thanh thấy đối phương đã nói đến như vậy rồi, chỉ đành gật đầu.
Ngô Bân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh nở nụ cười chân thành: “Em còn coi anh là bạn thì tốt rồi, bạn bè với nhau khi có hiểu lầm thì phải nói rõ, nếu chúng ta không có duyên phận làm người yêu thì anh cũng sẽ không cưỡng cầu, sau này em cứ coi anh như một người bạn bình thường là được.”
Văn Thanh nhìn thấy biểu cảm của Ngô Bân không giống đang nói dối, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn chút, cậu cũng chân thành nói: “Cảm ơn anh Ngô, em cũng chỉ sợ anh sẽ giữ khúc mắc trong lòng, khiến sau này bạn bè với nhau cũng không làm được, hôm nay nghe anh nói thế, em không cần lo nữa rồi.”
Ngô Bân cười sang sảng: “Anh Ngô của em có phải người nhỏ nhen đâu, không làm người yêu thì làm bạn bè cũng tốt mà!”
Văn Thanh mỉm cười, gật gật đầu.
Ngô Bân hỏi: “Đúng rồi, em có biết tối mai có bữa tiệc kỷ niệm mừng ngày thành lập tòa soạn không?”
Văn Thanh đáp: “Em cũng vừa mới biết thôi.”
“Vậy tối mai em ngồi cùng bàn với anh nhé, mấy anh em nhân viên trong tòa soạn toàn là sâu rượu, đến lúc đó họ trông em dễ bắt nạt chắc chắn sẽ tới chuốc rượu, em ngồi cùng anh, họ sẽ không dám làm gì quá đáng.”
Lúc Văn Thanh biết tối mai phải đi dự tiệc, cậu cũng đã lo lắng về chuyện sẽ bị nhiều người mời rượu, trong những trường hợp như thế này, căn bản là không uống không được, thế nhưng mà tửu lượng của cậu lại kém, giờ nghe Ngô Bân nói thế, cậu liền yên tâm.
“Cảm ơn anh Ngô, vậy ngày mai chúng ta ngồi cạnh nhau nhé.”
Văn Thanh tốn chút thời gian ở toà soạn, trên đường về lại tranh thủ ghé qua siêu thị, đến khi cậu về tới nhà thì trời đã tối đen, cậu mở cửa bước vào nhà, cảm thấy kỳ lạ khi thấy Tiểu Tra không chạy ra đón cậu như mọi ngày.
Văn Thanh nói vọng vào căn phòng trống trải: “Tiểu Tra ơi, Tiểu Tra à, anh về rồi này.”
Vừa dứt lời thì cậu thấy bé mèo chậm chạp bước ra từ phòng ngủ, cái đuôi phía sau ủ rũ cụp xuống, nhìn qua thì bé có vẻ như đang không được vui cho lắm.
Văn Thanh vội vã buông đống đồ trong tay ra, rồi bế bé mèo lên: “Tiểu Tra đói rồi à, hôm nay anh phải ra ngoài hơi lâu, bé đừng giận nhé!”
Bé mèo im lặng nằm trên vai cậu, ngoan ngoãn lạ kỳ.
Văn Thanh nhìn bé nghi ngờ: “Chiều hôm nay Tiểu Tra bé chơi gì thế, để giờ nhìn mệt rũ thế này.”
Bé mèo vẫn im lặng, cái đầu mèo nhẹ nhàng dụi dụi vào hõm vai của Văn Thanh.
Khuôn mặt Văn Thanh lập tức hiện nét cười: “Có phải là nhớ anh không, anh biết là Tiểu Tra nhớ anh mà, đúng hông?”
“Meo......” Ừ, nhớ em.
“Tiểu Tra ngoan quá.......”
Loài mèo không có nhiều biểu cảm phong phú trên khuôn mặt như con người, hơn nữa Bạc Vị Nam vẫn bám dính lấy Văn Thanh như trước, nên Văn Thanh cũng không phát hiện ra sự thay đổi trong lòng Tiểu Tra nhà cậu, chỉ có Bạc Vị Nam tự mình biết, cả chiều ngày hôm ấy anh suy nghĩ rối rắm nhiều thế nào.
Sau khi Văn Thanh ra khỏi nhà, anh đọc hết hai topic đang hot trên diễn đàn kia, còn xem hết vài trang bình luận, từ cảm xúc ban đầu là cực kỳ tức giận, đến sau đó cũng dần bình tĩnh lại.
Topic thứ hai nói rất đúng, bản thân anh chưa từng trực tiếp hứa hẹn gì với Văn Thanh cả.
Thực ra sau sự kích động vào ngày đầu tiên bị biến thành mèo, những ngày về sau khi anh ở cùng Văn Thanh càng lúc càng hòa hợp, trái tim của anh cũng dần dần bị tác động.
Còn nhớ vào ngày đầu tiên làm mèo ấy, cô chủ tiệm thú kiểng thần bí kia đã từng nói với anh rằng, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ thấy biết ơn cô vì đã biến anh thành mèo, giờ những lời ấy quả nhiên thành sự thật, anh thật sự cảm thấy biết ơn vì có được một cơ hội như thế này, biến thành một con mèo, trải nghiệm một cuộc sống chưa từng có, và tìm được người mình thích.
Ban đầu anh còn lo lắng rằng tình cảm của anh dành cho Văn Thanh có thể là bởi bên cạnh anh không còn người nào khác ngoài cậu, thế nhưng càng về sau khi đã trải qua hai lần biến lại thành người, anh lại càng chắc chắn về tình cảm của mình.
Anh thực sự thích Văn Thanh, là loại thích mà dù sau này anh có hoàn toàn trở về hình người, vẫn sẽ tiếp tục thích cậu.
Chỉ bởi đủ thứ do dự của anh, khiến cho mỗi lần anh muốn thổ lộ tình cảm rồi cuối cùng lại lùi bước, nên mới dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay.
Nếu cho anh cơ hội có thể biến về thành người một lần nữa, dù chỉ ngắn ngủi thôi, chuyện đầu tiên anh làm sẽ là trực tiếp nhào tới Văn Thanh, sau đó tỏ tình với cậu, để những lời mà anh chưa kịp thổ lộ, toàn bộ được bộc bạch hết khỏi cõi lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.