Trong phòng bệnh cô vừa tỉnh lại, bình thường mỗi khi bị ngất thì tỉnh lại cô sẽ thấy mờ mờ nhưng thật kì lạ tại sao bây giờ cô không thấy được gì mà chỉ có một khoảng tối bao trùm.
Cô đưa tay lên trước đôi mắt của mình những vẫn không thấy được gì.
'Tại sao mình không thể nhìn thấy gì cả?' cô tự hỏi.
'Cạch' bất chợt cô nghe được tiếng mở cửa. Mộc Nhi liền đứng dậy rời khỏi giường quơ quơ cánh tay tìm hướng đi.
Quản gia đang cầm hộp cháo mới mua ở căn tin, khi thấy cô như vậy bà hốt hoảng chạy lại đặt hộp cháo lên bàn và đỡ cô ngồi lên giường.
"Cô chủ, cô vẫn chưa khoẻ hẳn đừng cử động mạnh."
"Dì à, tại sao mắt của con không nhìn thấy hình ảnh xung quanh." cô hỏi.
Nghe câu nói này bà không biết phải giải thích với cô thế nào, liền tìm cớ nói: "mắt của cô chủ vừa mới phẩu thuật...vẫn...vẫ...n còn yếu chưa thể...tháo băng được."
"À, tôi vừa mua cháo cô ăn đi cho nóng." bà nói.
Đến giờ phút này nước mắt bà đã không kìm được mà lăn dài xuống má, bà không biết sau này phải nói sao để cô có thể vượt qua cú sốc lớn như vậy.
...
Do cô còn mệt nên khi ăn xong hộp cháo và uống thuốc thì đã nằm ngủ một giấc, quản gia sợ làm ồn lúc cô ngủ liền mở cửa đi ra ngoài.
Hoa và Linh cũng đã chờ sẵn bên ngoài để đưa tiền cho bà đi đóng viện phí và mua cây gậy dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952660/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.