Sau vụ việc hôm qua tâm trạng của cô trở nên lo lắng, sợ hãi. Mộc Nhi không dám bước chân ra khỏi phòng nửa bước.
Cô đang ngồi thất thần ở bàn trang điểm trong phòng, điện thoại lại bất ngờ đỗ chuông. Có lẽ là Lý Thiên Vỹ gọi cho cô.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại lướt nhẹ qua: "Alo."
[Mộc Nhi, là anh đây...hôm nay em có rảnh không? anh muốn mời em đi ăn.]
"Dạ được, khi nào thay đồ xong em sẽ gọi lại cho anh." cô đáp.
Kết thúc cuộc gọi với Thiên Vỹ, cô đặt điện thoại xuống bàn trang điểm. Dù cô không muốn đi ra ngoài vì sợ Gia Tuấn sẽ làm hại Thiên Vỹ nhưng bản thân lại không muốn từ chối lời mời của anh.
Ngày trước khi cô chia tay anh và quen Gia Tuấn, cô biết lúc đó anh đã bị tổn thương rất nhiều nên giờ có được cơ hội gặp lại Mộc Nhi muốn mối quan hệ của cả hai...dù không còn là người yêu thì là anh em tốt của nhau.
...
Trước khi đi cô đã xin phép quản gia, bà liền đồng ý vì bà nghĩ cũng không nên để cô ở nhà quá nhiều. Lâu lâu cũng nên cho cô đi ra ngoài hít thở không khí, thư giãn đầu óc.
Trên xe, Thiên Vỹ vừa thắt dây an toàn cho mình xong. Anh ngước lên nhìn qua phía của cô, do không nhìn thấy nên cô cứ quơ tay tìm kiếm sợi dây.
"Để anh." giọng nói trầm ấm của Thiên Vỹ, anh nhướng người lên cầm lấy một đầu sợi dây kéo ra và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952635/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.