Vừa kết thúc cuộc gọi, Gia Tuấn nhanh chóng sải bước. Anh xuống hầm lấy xe chạy đến bệnh viện thăm mẹ của mình.
Mộc Nhi khi vừa về đến nhà cả người cô mệt mỏi, cô gõ cây gậy tìm đường để lên phòng. Mấy hôm nay Mộc Nhi cảm thấy bản thân thường hay bị mệt.
Lúc trước cô ăn uống rất bình thường còn bây giờ khi đụng tới đồ ăn lại không muốn ăn, luôn có cảm giác kì lạ.
"Có lẽ mấy hôm nay tới bệnh viện thăm mẹ mình không nghỉ ngơi đủ rồi." cô nghĩ, đúng là suốt 2 tuần nay cô đã không ăn ngủ đủ sức mà giành thời gian bên bà nhiều hơn, có lẽ vì lí do đó nên đã dẫn đến việc cô hay bị mệt.
Mộc Nhi cất cây gậy sang một bên, cô ngã lưng xuống giường để nghỉ ngơi sau một ngày dài ngồi ở bệnh viện.
...
Buổi tối khi thấy Mộc Nhi không xuống ăn cơm, quản gia để đồ ăn vào khay đựng. Hôm nay bà nấu món ăn tẩm bổ cho cô vì bà cũng thấy sắc mặt cô dạo này rất xanh xao.
"Hoa, con bưng lên cho cô chủ giúp dì...nhớ dặn cô chủ ăn liền cho nóng." bà nói với Hoa.
Hoa bưng khay đồ ăn lên phòng cô, vào trong phòng cô liền đặt đồ ăn lên bàn trang điểm. Theo lời dặn dò lúc nãy của quản gia, cô nói: "quản gia có nấu những món tẩm bổ cho cô...cô chủ ăn liền cho nóng."
"Cảm ơn Hoa, cô làm việc của mình đi...tôi sẽ ăn ngay." cô đáp.
Không làm phiền cô nữa, Hoa vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952620/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.