Chỉ còn mấy ngày nữa cuộc thi sẽ diễn ra, Mộc Nhi phải làm rất nhiều việc để hoàn thành thiết kế nhanh nhất có thể.
Còn thiếu một ít đồ thiết kế, thế là cô đành đi ra ngoài công ty mua đồ.
Cửa hàng cũng cách đó không xa nên cô sẽ đi bộ đến, Mộc Nhi sang đường để đến chỗ cửa hàng mà không hề hay biết có người đang theo dõi cô.
'Đến ngay đi, đợi cô ta ra ngoài thì hành động.'
[Được!] tin nhắn rất nhanh đã được phản hồi.
Mộc Nhi cuối cùng cũng mua mọi thứ xong xuôi, cô ra khỏi cửa hàng với một túi đồ to để những dụng cụ cần thiết cho bộ váy sắp thiết kế.
Lúc Mộc Nhi vừa đi được vài bước để sang đường, phía xa có một chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh đang lao về phía cô.
Giây phút có lẽ người lái xe đó sẽ đụng trúng cô, may mắn đã có một cánh tay của ai đó kịp thời kéo cô lại.
"Cẩn thận." cả hai người đều ngã nhào xuống đường khiến cơ thể vô cùng ê ẩm.
Mộc Nhi tưởng chừng như xương của cô sẽ gãy ra làm đôi, cô mất vài giây để định hình lại chuyện vừa xảy ra.
Sau đó liền quay sang nhìn người đã giúp mình thoát khỏi chiếc xe lúc nãy.
"Gia Tuấn, anh...cảm ơn anh đã cứu tôi." cô đáp, thật may là có anh kịp thời cứu cô.
"Cô tại sao lại không để ý kỹ khi sang đường, nếu lúc nãy chiếc xe đó đụng phải cô thì làm sao đây?" Gia Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952556/chuong-55.html