"Nghe giọng anh có vẻ mệt, công việc nhiều lắm sao? anh có nghỉ ngơi đủ không?" cô lo lắng hỏi.
[Anh không sao, em đừng lo lắng...con và mọi người vẫn khoẻ chứ?]
"Mọi người vẫn khoẻ, anh nghỉ ngơi đi...hôm khác chúng ta lại nói chuyện"
Kết thúc cuộc gọi, Thiên Vỹ cất điện thoại vào túi. Anh rời khỏi ghế ngồi.
Từng bước chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
...
Tối hôm nay Kris qua phòng ngủ cùng cô, nằm trên giường cả hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ.
Đột nhiên Mộc Nhi hỏi: "Kris à, nếu mẹ cho con một điều ước thì con sẽ ước gì? suy nghĩ thật kĩ nhé!"
Nghe mẹ nói thế, cậu bé suy nghĩ một lúc sau đó liền trả lời điều ước của mình.
"Nếu có một điều ước, con ước Nhi Nhi và Tuấn Tuấn sẽ không bao giờ rời xa nhau, ba người chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời." đúng như mọi người thường nói, trẻ con thường rất ngây thơ và hồn nhiên mà.
Mộc Nhi đưa mắt nhìn con trai mình rồi mỉm cười, bàn tay cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
Thấy con như vậy, bản thân cô cũng không dám nói chuyện cô và anh không thể như trước được nữa.
Mộc Nhi chỉ mong sau này khi lớn lên, Kris sẽ hiểu cho quyết định của mẹ mình.
Mộc Nhi cảm nhận được có cánh tay đang ôm lấy mình, cô đưa ánh mắt nhìn xuống thì thấy Kris đã xà vào lòng mình từ lúc nào.
Cô đặt lên trán của cậu bé một nụ hôn, thủ thỉ bên tai cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-em-su-tu-do/2952536/chuong-67.html