Trần Thiên Di nghe cô nói thì ho sặc nước mặt đỏ lên, ngoài mặt thì cãi nhau long trời lỡ đất thực ra cô ấy đã thích Đỗ Hoàng Vỹ từ khi vào công ty làm cho đến nay nhưng vì lòng tự ái nên không dám nói ra.
Sau khi ăn xong cô vội vàng quay về phòng làm cho xong bản kế hoạch, Thiên Di nhớ ra điều gì đứng lên đuổi theo cô.
" Mộc Nhiên đợi mình "
" Đỗ Hoàng Vỹ ức hiếp cậu nữa à? "
" Không có. Lúc sáng mình thấy ba cậu đến công ty là tìm cậu sao? "
" À suýt chút nữa quên mất chiều nay mình không về với cậu được, mình phải về ăn cơm với bà"
" Uhm... Không được ở lâu đâu đó mình sẽ nhớ cậu mất "
Cô luôn thầm cảm ơn ông trời đã mang đến cho cô một người bạn tốt cùng cô vượt qua năm tháng khó khăn đầy thử thách, chính người bạn này đã cho cô thêm nhiều sức mạnh thực hiện ước mơ và làm những điều mình ấp ủ trước lúc ra đi.
Thiên Di vừa đi khỏi phía sau có tiếng nói vang lên cô giật mình quay người lại đôi mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt.
" Vừa làm chuyện gì xấu hay sao thấy tôi lại giật mình "
" Anh xuất hiện bất ngờ ai mà không giật mình cho được "
" Miệng lưỡi cũng sắc bén thật "
" Quá khen "
Triệu Tử Hiên vẫn giữ gương mặt và thái độ lạnh lùng nhếch nữa miệng cười mỉa mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cho-anh-mot-doi-binh-an/3414753/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.