Lâm Gia Thố lúc nào cũng nói thật hay, nhưng cuối cùng về đến nhà vẫn cứ giày vò cô đến nửa đêm.
Ngày hôm sau có tiết học đầu tiên, giây phút Thiệu Càn Càn bị đồng hồ báo thức quấy tỉnh thì hoàn toàn là cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
"Đều tại anh đấy, tối qua đã nói muốn ngủ, anh còn không cho người ta ngủ." Thiệu Càn Càn nằm nghiêng trên gối đầu, nhắm mắt lại, nhấc chân đá anh ngay.
Một chân đạp lên hông của anh, Lâm Gia Thố cợt nhả giữ chặt mắt cá chân của cô: "Ừ, tại anh."
"Bây giờ nói có ích gì, em dậy không nổi......"
Lâm Gia Thố sờ sờ chân cô, ngồi dậy trên giường: "Vậy em ngủ tiếp đi, đợi tí nữa anh gọi em."
"Ò ——"
Lâm Gia Thố nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, tiếp đến đi xuống từ trên giường.
Thiệu Càn Càn thật sự mệt mỏi, sau khi phòng yên tĩnh lại, cô quả nhiên ngủ ngay tức khắc. Không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy cả người được ai đó ôm khỏi giường.
Cô hơi quẫy nước ở trong không khí, mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt.
"Heo con lười, đã mua bữa sáng rồi, em nên đi rửa mặt."
Thiệu Càn Càn thấy mình ở trong lồng ngực của anh, nhìn thoáng qua song liền vùi đầu vào trong hõm vai của anh: "Mấy giờ rồi......"
"7 giờ rưỡi."
"Hả?" Thiệu Càn Càn tỉnh táo chút, "Bị muộn rồi sao?"
"Rửa mặt nhanh lên, đợi lát nữa cứ ở trên xe ăn sáng, sẽ không đến trễ."
"Vâng."
Lâm Gia Thố đặt cô trước bồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-bang-vai-lai-cho-em-di/1689263/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.