Chương trước
Chương sau
Ở một khía cạnh nào đó đàn ông vẫn có điểm chung, đó chính là bất kể họ ở bên ngoài lịch hiệp bao nhiêu đứng đắn bao nhiêu, nhưng giây phút vùi vào ổ chăn cùng với người con gái mình thích, thì mặt nạ lịch hiệp và đứng đắn đều sẽ bị xé bỏ.
Thiệu Càn Càn bị ném xuống giường, kêu lên một tiếng xong, người đàn ông liền đè xuống mép giường.
Anh không có nửa điểm do dự, môi và tay không đứng đắn rơi xuống người cô, tê dại, còn mang theo một chút lộn xộn đau.
Cô không có kinh nghiệm, anh cũng thế, nhưng từ trước đến nay đàn ông ở lĩnh vực mới luôn hiểu biết hơn phụ nữ, thời khắc anh đè và hôn cô si mê vẫn còn biết nên chậm lại chút, phải dịu dàng khơi dậy sự nồng nhiệt trên cơ thể cô.
Lúc sau, một lớp vải cuối cùng bị ném ra. Khi ấy trong phòng không bật đèn, nhưng anh nương nhờ ánh đèn từ phòng khách phả đến vẫn có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, tim anh đập như đánh trống, trước ngực nảy lên một loại cảm giác hít thở không thông chưa từng có.
Anh nghĩ, anh thật sự không dừng được rồi.
"Lâm Gia Thố, không được......"
Anh phủ bên tai cô, âm thanh khàn khàn, giống như một đứa bé muốn ăn kẹo: "Càn Càn, chỉ một lần, thử một lần được không, hửm? Anh chỉ thử một lần."
Đầu óc của Thiệu Càn Càn nóng chảy thành một nồi keo nhão, giờ phút này cô đã sớm quên mất người nọ ban nãy ở phòng khách còn nói "Sẽ không làm bước tiếp theo", thân thể cô khẽ run, hai tay bắt lấy bờ vai của anh một cách đáng thương, "Nhưng mà không được, chúng ta không có...... Không có cái đó á."
Lâm Gia Thố thông minh dữ dội, lập tức hiểu ngay, anh nhìn thẳng cô, đôi mắt như thể sáng lên, "Có nó thì được sao."
Thiệu Càn Càn thoáng sững sờ: "Hả?"
"Em đợi tí!"
Trên người bỗng nhiên nhẹ một chút, Thiệu Càn Càn hơi ngơ mà nhìn Lâm Gia Thố chợt chạy ra khỏi phòng. Một lát sau, anh lại vội vã mà trở lại, hơn nữa, trên tay còn cầm một hộp vuông màu đỏ.
Thiệu Càn Càn sau khi thấy rõ ràng, đầu óc nổ bùng, "Lâm Gia Thố! Tại sao nhà anh lại có thứ này!!"
"Trương Thiên Lâm nói, trong nhà nhất định phải có, nếu không xảy ra chuyện gì đó thì anh sẽ hối hận——"
"Anh đừng có nghe mấy lời bậy bạ của cậu ta!"
Lâm Gia Thố nửa quỳ ở mép giường, khóe miệng lướt qua: "Nhưng bây giờ anh thấy, nó nói rất đúng."
"......"
"Em không thể gạt anh." Lâm Gia Thố bóc gỡ cái hộp, thậm chí vừa lừa gạt vừa dỗ dành mà nói, "Em nói có nó liền được mà, có đúng không?"
".................."
Một cặp đôi yêu thích lẫn nhau sẽ xảy ra chuyện nam nữ.
Đây là điều nằm trong dự liệu của cô thậm chí còn đã lén tưởng tượng qua, thế nhưng, cô không ngờ lại đến nhanh như vậy ở thời điểm mình bất ngờ không đề phòng nhất lại xảy ra.
Ở bên Lâm Gia Thố, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng hối hận, mặc dù lần đó biết anh là "em trai", anh lừa cô, cô cũng không nghĩ đến hai chữ hối hận.
Vì thế hiện tại thật sự xảy ra chuyện đó, cô cũng không phải cảm thấy không được. Chỉ là, có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi.
Mà ở khoảnh khắc cuối cùng hạ thân anh thật sự đè xuống, tất cả hoảng loạn và sợ hãi của cô đều hóa thành đau đớn kinh người, cô kinh hô một tiếng, cả người đều co lại, mọi suy nghĩ cũng gần như bị ném đến bầu trời, khó chịu đến nỗi khiến cô muốn khóc.
Lâm Gia Thố thở hổn hển, tất cả phản ứng và đôi mắt rưng rưng của cô đều khiến anh không biết làm sao. Nhưng đạn đã lên nòng, không lẽ nào không bắn nó. Anh kiềm chế kích thích hôn môi cô, trấn an cô, cuối cùng dưới hô hấp dần dần vững vàng lại của cô, ra sức đâm xuống, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm......
**
Ngày kế khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, giây phút Thiệu Càn Càn mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là dáng ngủ vô hại của tên cầm thú nào đó.
Cô nhìn mặt của anh chợt ngơ ngẩn một lúc, tiếp đến nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh đang ôm eo cô ra.
Đứng dậy, nhưng một chân vừa dịch đến mép giường đã bị cái thứ đau đớn xấu hổ ấy ép cho trở về. Cô rũ mắt liếc nhìn bản thân, bỗng chốc bị dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình dọa cho sợ rồi.
Tối hôm qua trong lúc hốt hoảng vẫn chưa biết, hôm nay trông thấy mới phát hiện, người ngủ bên cạnh hoàn toàn là một con chó săn, cắn chỗ này cắn chỗ kia, ra tay rất nặng.
Thiệu Càn Càn khẽ nghẹn ngào, bị từng cảnh ngày hôm qua làm cho mặt đỏ bừng.
"Đi đâu?"
Đột nhiên, bên hông vòng qua một bàn tay.
Thiệu Càn Càn hoảng sợ, theo phản xạ mà xông vào trong chăn, che bản thân kín mít.
Mà trong lúc hỗn loạn đó, đùi của Lâm Gia Thố đùi còn ăn phải một đạp của cô. Anh rên khẽ, duỗi tay quấn lấy eo cô rồi kéo về phía mình, "Nếu lên trên một chút, thì anh sẽ bị em đạp khóc đấy có tin không?"
Thiệu Càn Càn ngạc nhiên tí tẹo, rầu rĩ cười ra tiếng: "Thế em thật sự muốn nhìn anh khóc á!"
"Anh khóc có gì đẹp." Lâm Gia Thố cọ cọ cằm trên vai cô, thấp giọng nói, "Em khóc càng xinh đẹp hơn."
"Cút, thú vui tàn ác gì vậy, em chả khóc đâu."
"Nhưng hôm qua em khóc."
"Nhưng, đó là anh......" Thiệu Càn Càn suy nghĩ nửa ngày cũng nói không được lời xấu hổ đó, chỉ đành tố cáo nói, "Anh không biết chừng mực!"
Lâm Gia Thố ừ một tiếng, hơi bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi, nhưng lúc đó thấy em khóc, anh liền muốn vào chỗ chết ——"
"Đừng nói!" Thiệu Càn Càn trực giác anh sẽ nói ra lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, vì thế vội vã xoay người bịt miệng anh, "Anh đừng nói chuyện."
Miệng bị nặn thành miệng vịt Lâm Gia Thố chớp mắt nhìn cô, trầm mặc cả buổi, gật gật đầu.
Thiệu Càn Càn buông tay ra: "......Em đi tắm."
"Anh cũng đi."
"Vậy anh đi trước đi."
"Không cùng nhau sao?"
"Không!"
**
Đến cùng Lâm Gia Thố vẫn không bị cảm cúm, đêm đó anh xối nước lạnh thật lâu, thế nhưng không có một chút hiệu quả nào.
Dù thế, anh đã tìm được cách còn tốt hơn rồi.
Trải qua đêm ấy, Thiệu Càn Càn bởi vì dấu vết trên người mình nên không dám trở về phòng ngủ, cô sợ một khi không cẩn thận sẽ bị Phương Đàm và Thời Du Văn phát hiện, sau đó tiến hành mười tám lần tra hỏi cô.
Lâm Gia Thố phát hiện ra cái tâm tư nhỏ đó của cô, về sau mỗi đêm đều cố ý làm một ít thứ trên người cô, hai ngày đầu cô không cho anh chạm vào, nói đau, nhưng bị anh năn nỉ ỉ ôi mấy ngày liên tục, cuối cùng lại đàn áp cô trên giường.
Loại chuyện đó, đàn ông mới vừa nếm được ngon ngọt đều rất khó dừng lại nổi, trước nay Lâm Gia Thố chưa từng thấy mình trầm mê sắc dục, nhưng bây giờ, anh thừa nhận, anh có hơi nghiện.
Nhưng mà cả hai nồng tình mật ý chỉ kéo dài được một tuần, tiếp đó, Lâm Gia Thố nhận một cuộc gọi trong nhà, sắc mặt bất ngờ thay đổi rời khỏi trường học.
Thiệu Càn Càn không biết anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có lẽ ai đó trong nhà anh đã xảy ra chuyện mà cần anh quay về.
Một khoảng thời gian thật lâu về sau Lâm Gia Thố vẫn không đến trường, Thiệu Càn Càn có liên lạc với anh trên WeChat, cũng vào một buổi tối nào đó khi hai người đang nói chuyện phiếm thì cô mới biết bệnh của bà nội anh đột ngột nguy kịch, anh rất thân thiết với bà nội, cho nên không nói hai lời liền đến thành phố K túc trực bên bà ấy mấy ngày.
Bà nội của Thiệu Càn Càn mất sớm, nhưng cô vẫn nhớ mang máng, bà nội cô vô cùng thương cô, cô nghĩ, nếu như bà nội cô còn trên đời, cô cũng nhất định sẽ giống như Lâm Gia Thố, rất thương xót bà nội của mình.
Tới gần tháng thi cuối cùng, Thiệu Càn Càn bắt đầu bận rộn hẳn, bình thường trong giờ học cô khá mất tập trung, cho nên mỗi khi đến lúc này đều phải múa bút thành văn, hai tai không được để ý đến chuyện bên ngoài.
Hôm nay, cô sớm giành giật vị trí ở thư viện, chạy đến ôn tập Kinh tế học.
Cô học môn này cũng được, vì thế có thể nhẫn nại đọc một giờ. Nhưng mà sau đó, cũng dần dần ngồi không yên, bèn lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Reng ——
Di động bỗng rung, Thiệu Càn Càn click mở tin nhắn, phát hiện là Lâm Gia Thố gửi cho cô: 【 đang làm gì 】
Thiệu Càn Càn chỉ nhìn thấy tin nhắn của anh mà trong lòng vui rạo rực, nói thật, không gặp anh lâu như vậy, trong lòng thực sự rất nhớ nhung.
【 em đang ôn tập, không giống một số người, không cần ôn tập cũng đến trường thi cho được】
Lâm Gia Thố bên đó trả lời cô rất nhanh: 【 đúng đó, không giống một số người, lên lớp toàn không nghe 】
Thiệu Càn Càn cong cong khóe môi: 【 phải, không giống một số người, đi học luôn luôn làm phiền em, muốn nói chuyện với em】
Lâm Gia Thố: 【 ồ, vậy là anh sai rồi sao】
Thiệu Càn Càn: 【 biết thì tốt 】
Lâm Gia Thố: 【 thôi được, cái nồi này anh gánh, anh giúp em ôn tập, bảo đảm còn tốt hơn thầy cô】
Thiệu Càn Càn: 【 (vẻ mặt mỉm cười) 】
Thiệu Càn Càn buông điện thoại, trong lòng hơi phiền muộn. Trước đừng nói đến chuyện giảng bài có tốt hơn thầy cô không, chỉ là bây giờ anh không ở bên cạnh cô rõ là một chuyện lớn, còn giúp ôn tập chứ, ai muốn anh ôn tập, so với ôn tập, cô càng muốn gặp anh hơn.
Càng nghĩ cái thứ gọi là nhớ nhung trong lòng lại càng ngang ngược, Thiệu Càn Càn hơi ảo não vỗ vỗ đầu, cô còn chẳng biết, thì ra mình còn có thể làm ra vẻ như vậy......
"Đọc không hiểu? Đọc không hiểu cũng đừng tàn nhẫn vậy, tự đánh mình chứ?" Chợt, bên tai truyền đến một thanh âm cố tình đè thấp.
Thiệu Càn Càn bỗng ngoái đầu nhìn lại, chờ đến khi nhìn thấy người phía sau cô, Lâm Gia Thố đang mỉm cười dịu dàng, cả người cô đều đờ đẫn.
"Anh......"
"Ra đây với anh." Lâm Gia Thố lôi kéo tay cô, ý bảo cô cùng đi.
Thư viện nhiều người đọc sách, dĩ nhiên là nói chuyện ở đây không hay, Thiệu Càn Càn đặt sách tại chỗ, tay chân rón rén đi sau lưng Lâm Gia Thố ra ngoài.
Ra khỏi phòng tự học của thư viện thì bên trái có một dãy hành lang, cuối hành lang là thang máy. Thiệu Càn Càn đi đến đây, lúc định hỏi sao anh lại xuất hiện ở đây, thì Lâm Gia Thố lại đột ngột xoay người, chặn ngang ôm cô vào trong ngực.
Trong nháy mắt, mọi điều cô định nói ra đều nuốt trở về.
"Anh nhớ em." Lâm Gia Thố nói.
Thiệu Càn Càn duỗi tay ôm lấy eo anh, không biết vì sao, cái mũi đột nhiên đau xót, rõ ràng trong lòng vui sướng đến tột cùng, nhưng lại có chút cảm giác muốn khóc.
"Còn em, có nhớ anh không."
Thiệu Càn Càn im lìm ở ngực anh, không tiếng động gật gật đầu.
"Ừm...... Xem ra em còn có lương tâm, không uổng công nuôi em."
Thiệu Càn Càn xô đẩy annh một cái, ngước mắt ngó anh: "Sao anh về rồi, bà nội anh thế nào?"
Lâm Gia Thố; "Bà nội đã qua giai đoạn nguy hiểm đang trong thời gian hồi phục, hiện tại người trong nhà anh đã đưa bà ấy đến thành phố S rồi."
"Ồ, vậy là tốt rồi."
"Đúng vậy, còn anh, cũng chỉ vừa xuống máy bay." Lâm Gia Thố cúi người khẽ kéo mặt cô, "Nhưng mà quá nhớ em, nên trực tiếp đến đây."
Thiệu Càn Càn trong lòng vui rạo rực: "Ồ, vậy sao anh biết em ở đây."
"Hỏi Phương Đàm, anh tính dọa em một tí, cho nên mới không nói với em trước."
"Vậy anh thật sự dọa em luôn."
Lâm Gia Thố cười đắc ý: "Thế được rồi, à phải, nhanh vào đó lấy sách ra đi."
"Ơ? Tại sao."
"Đến nhà anh."
Thiệu Càn Càn hơi hơi trố mắt: "Đến nhà anh làm gì chứ!"
Lâm Gia Thố mập mờ nhìn cô một cái: "Em kích động thế làm gì, ý của anh là thư viện không còn chỗ trống, cho nên chúng ta về nhà ôn tập, em...... Nghĩ cái gì đâu không?"
Thiệu Càn Càn nghẹn một hơi, thoáng rút tay mình về; "Em chả có nghĩ cái gì đâu."
Lâm Gia Thố cười nhẹ: "À, không nghĩ gì sao...... Nhưng mà nếu em muốn ôn tập chỗ khác, anh cũng không ý kiến."
"Lâm Gia Thố ——"
"Rồi rồi rồi, anh không nói bậy nữa," Lâm Gia Thố cười không kìm chế được, "Ngoan ngoan ngoan, vào lấy sách nhanh lên."
Thiệu Càn Càn hung hăng trừng mắt nhìn anh một phát, lập tức xoay người đi vào phòng tự học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.