Thấy cô gật đầu, Phó Lương Dư bỗng thở phào, anh bỏ bàn tay đặt trên đỉnh đầu Khương Âm xuống.
Ở nơi không ai nhìn thấy khẽ nắm lại.
Vẻ mặt Phó Lương Dư vẫn như thường, anh nói: "Em ngủ một lát đi, đợi trời sáng chúng ta sẽ lên đường."
Lúc này Khương Âm mới hơi ngẩng mặt lên từ trong gối ôm, nhìn rõ thì thấy tơ máu trong mắt cô lan ra càng nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra cô đang cố chịu đựng như lúc trước.
Khương Âm lộ ra đôi mắt ửng đỏ, thật giống một chú thỏ nhỏ co ro lộ ra cái đầu nhìn người phía trước xác nhận xem có an toàn hay không.
Hồi lâu cô dường như đã xác nhận xong, lúc này mới mở miệng: "Ngủ không được."
Nghe cô nói như vậy, Phó Lương Dư im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Bây giờ có sức không?"
Khương Âm ngẩn người, không hiểu được ý anh là gì.
"Bây giờ đi luôn." Phó Lương Dư cười với cô, nhẹ giọng hỏi, "Em đồng ý không?"
Không đợi Khương Âm trả lời, anh lại nói: "Đến nơi rồi lại nghỉ ngơi."
Bây giờ là ba giờ sáng, người cơ hồ cả đêm chưa ngủ lại hỏi cô có muốn đi bây giờ không.
Lý trí của Khương Âm cho rằng nên từ chối, tính cách từ trước đến giờ cũng thôi thúc cô nói "Không"....chính là liệt kê hết tất cả các khả năng, không kể người khác, ngay cả bản thân Khương Âm cũng cảm thấy sẽ chỉ có một loại kết quả.
Nhưng Phó Lương Dư thành thật hỏi, người cho dù là ai hỏi thì cũng không đồng ý lại gật gật đầu.
Vì thế người luôn thích sự ổn định, không nắm chắc mười phần hay có kế hoạch sẵn sẽ không hành động, lại làm việc mà trước đây cô tuyệt đối sẽ không làm.
Chẳng hạn nói, cô hai tay cô cơ hồ trống trơn, không có chút chuẩn bị nào mà cùng người khác đến nơi xa lạ; lại ví dụ như hơn nửa đêm vội ra khỏi cửa đi tàu điện ngầm...
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Khương Âm vẫn cảm thấy như đang mơ, lúc ngồi trên tàu điện ngầm vẫn khiến cô có chút cảm giác không thật.
"Nghỉ một chút đi." Phó Lương Dư nói với cô, "Đến nơi tôi gọi em."
"Vâng." Người tối nay cứ luôn thẫn thờ chậm nửa nhịp gật gật đầu làm theo lời anh, vô cùng nghe lời nhắm mắt lại, cũng mặc kệ có thể ngủ được hay không.
Thấy động tác của cô, khóe môi Phó Lương Dư cong lên, sau đó anh nghĩ đến điều gì rồi cởi áo khoác ra.
Phó Lương Dư cầm áo ngừng một lát, rồi vươn tay ra, nhẹ nhàng phủ áo khoác lên người ngồi bên cạnh, động tác của anh ôn nhu, mà người nãy giờ vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ trước sau vẫn không mở mắt.
Chỉ là trong phút chốc áo khoác phủ lên người cô mi mắt cô không khống chế được mà run rẩy.
Sau đó lập tức bình tĩnh lại.
Trong nháy mắt, xung quanh Khương Âm, đầu chóp mũi là hương nước hoa mùi gỗ, nó nhẹ nhàng, phảng phất xua tan đi những cảm xúc bị kiềm nén bên trong cô.
Không biết tại vì sao, mùi hương này khiến Khương Âm cảm thấy an toàn, mà cô nếu cảm thấy an toàn thì sẽ thả lỏng cảnh giác.
Trong hương gỗ vấn vít, người vốn không định ngủ đầu óc đã có chút mê man, lúc nửa mơ nửa tỉnh, Khương Âm đột nhiên nhớ đến điều gì, cô vội vươn tay nắm lấy người bên cạnh, thanh âm mơ hồ mang theo chút vội lo lắng, cô hỏi: "Anh lấy đồ chưa?"
Nghe cô hỏi như vậy, Phó Lương Dư ngẩn người, sau đó phản ứng lại.
"Lấy rồi." Phó Lương Dư vội trấn an cô, "Em ngủ tiếp đi."
Nghe lời đáp này, Khương Âm thở dài, người vốn đang cố trợn mắt lại nhắm mắt lại, đôi mày nhíu lại hơi hơi thả lỏng.
Phó Lương Dư nói là lấy rồi, nhưng Khương Âm vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lúc cô đầu váng não trương thì chuyện gì cũng nghĩ không ra.
Chỉ là lúc sắp ngủ, cô đột nhiên nghĩ, Phó Lương Dư trở về hình như ngay cả cửa nhà còn chưa vào, thời gian đâu mà lấy đồ?
Trong cơn mơ màng, Khương Âm theo bản năng nắm chặt vật trong tay, giống như nắm một chiếc công tắt của sự sợ hãi mà bất cứ lúc nào cũng có thể....
Mà người bị cô cầm tay không hề có động tác nào.
Phó Lương Dư rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay của mình, một chút cũng không động đậy.
-
Quãng đường từ Như Giang đến thành phố Z không gần, còn không có máy bay, ngay cả đi tàu cao tốc lộ trình cxung phải gần năm tiếng đồng hồ, mà người cả đêm chưa ngủ lại không thấy mệt chút nào.
Phó Lương Dư hơi hơi nghiêng đầu, nhìn người đang ngủ mà vẫn nhíu mày chỉ cảm thấy bản thân về quá muộn rồi.
Nên về sớm một chút.
Sớm hơn trước khi Khương Âm nhìn thấy những thứ kia.
Cuối cùng Phó Lương DƯ khẽ dịch cổ tay xuống, để cô nắm dễ hơn.
Quãng đường gần năm tiếng, vốn có thể ngủ từ lúc trời tối đến lúc sáng, nhưng không đợi Phó Lương Dư gọi, Khương Âm đã tỉnh rất nhiều lần, mỗi lần trong lúc mơ màng đều nghe Phó Lương Dư nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa tới, ngủ thêm một lát đi."
Lần nào nghe Phó Lương Dư nói như vậy Khương Âm cũng mê mê man man gật đầu nhắm mặt lại.
Cứ như vậy, tàu điện đi đi dừng dừng, Khương Âm mê mê tỉnh tỉnh, cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Đợi đến lúc cô không ngủ được nữa, thời gian cũng chưa đến hai tiếng đồng hồ, bên ngoài trời vẫn là một khoảng tối đen.
Trạng thái của Khương Âm vẫn không ổn, nhưng cũng đã dịu đi một chút.
"Không ngủ nữa sao?" Từ bên cạnh đưa qua một ly nước ấm đựng trong ly giấy dùng một lần, hơi nóng vẫn tản ra từ trong ly.
Nhìn thấy đồ Khương Âm ngẩn người, theo bản năng nhìn qua người bên cạnh, sao anh ấy cái gì cũng có thế?
Phó Lương Dư giống như hộp bảo bối, hình như cái gì anh cũng có, cái gì cũng biết, hình như cũng không biết mệt.
Nhìn thấy điều gì suy nghĩ của Khương Âm khựng lại, thật ra vẫn mệt, chỉ là anh ấy che dấu rất tốt.
Nhưng Khương Âm vẫn có thể nhìn thấy mỏi mệt trong đáy mắt anh, cả ngày đều ở trên đường, sao có thể không mệt chứ.
Mỗi lần đều như phối hợp với cô, Phó Lương Dư cũng thấp giọng đáp lại: "Không có gì."
"Anh có muốn nghỉ ngơi một chút không." Khương Âm cầm nước ấm trong tay, cô nói: "Đến nơi tôi sẽ gọi anh."
Khương Âm thật ra có chút thấp thỏm, lỡ như Phó Lương Dư từ chối, cô không biết nên khuyên thế nào.
"Được." Ai ngờ Phó Lương Dư gật gật đầu, khóe môi anh cong lên rồi hạ xuống, nói, "Vậy em nhớ gọi tôi đấy nhé."
"Vâng." Nghe anh nói như vậy, Khương Âm thở phào, cô đáp, "Tôi gọi anh."
Nói xong Phó Lương Dư ngả đầu dựa vào phía sau, thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày giữa tháng mười, ban đêm có chút mát mẻ, nhưng lại không lạnh, Khương Âm mặc áo khoác, bên trên còn đắp áo, lại càng không thấy lạnh.
Nghĩ đến điều gì, Khương Âm mím môi, đặt chiếc ly trong tay xuống, cầm áo khoác đang đắp phía trên mình lên.
Nhưng cô cầm áo trong tay lại có chút luống cuống, không biết phải làm sao mới thấy thích hợp.
Sau cùng, Khương Âm mím chặt môi, tiếp theo hơi nghiêng người, nhấc áo khoác lên đắp trên người Phó Lương Dư.
Thật ra là một động tác rất đơn giản, Khương Âm lại tỏ ra vụng về, mười mấy giây cô dựa gần Phó Lương Dư hô hấp dường như là ngừng lại, một hơi cũng không dám thở ra.
Khương Âm sau khi làm xong lại nhanh chóng ngồi lại về chỗ của mình, vốn bởi vì thân thể không khỏe mà khuôn mặt có vẻ tái nhợt lúc này cũng hiện lên một tầng hồng nhạt.
Vẻ mặt so với lúc này tốt hơn nhiều.
Mà người nhắm mắt cảm thấy được động tác của cô trước tiên sửng sốt, sau đó thật sự nhắm mắt lại thuận theo động tác của cô.
Chỉ là lúc Khương Âm ngồi lại về chỗ thì khóe môi anh cong lên, anh giả vờ rụt vào trong chiếc áo khoác không có tác dụng giữ ấm gì, lợi dụng động tác này mà giống như dựa vào người bên cạnh gần hơn.
Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng vẫn là gần, coi như là tới gần một chút, anh lại có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]