Chương trước
Chương sau
43.

Em muốn xem phát sóng trực tiếp không?

Edit: Chocopieyogurt

Sau khi ăn cơm xong về khách sạn thì Khương Âm vẫn có chút mơ mơ hồ hồ, trong lòng mệt mỏi che mặt, cứ tiếp tục thế này, chứng bệnh sợ xã hội của cô sắp biến mất rồi.

Ăn cơm.

Với người không quen biết.

Chuyện này nghe thật dọa người mà!

Nhưng vấn đề là cô đã đồng ý rồi.

Khương Âm nằm dài trên giường, nghiêm túc nhớ lại người thường xuyên đến nhà Phó Lương Dư tụ tập, nhưng ngoại trừ người khi đó mở cửa cho cô, hai người khác cô hoàn toàn chẳng có ấn tượng.

Đến lúc đó sẽ không ngại ngùng chứ!

Không có đề tài để trò chuyện thì phải làm sao đây?

....

....

Ngày đó còn chưa tới, Khương Âm đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có khả năng xảy ra.

Còn là tình huống xấu.

Khương Âm: "..."

Sau cùng cô nghĩ, chẳng phải Phó Lương Dư nói rồi sao, Tống Nam nói nhiều, mà cô cũng đã từng tự mình trải nghiệm qua, lời của Tống Nam thật sự rất nhiều.

Có Tống Nam ở đó, hẳn là sẽ không tẻ nhạt đâu, chắc là...cũng sẽ không ngại ngùng.

Khương Âm xoay đầu lại vùi vào trong gối, nhắm mắt quyết tâm: Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao! Đi thì đi! Sợ cái gì! Cùng lắm thì...

Cùng làm thì một hồi, cô mới nghĩ xong một câu hoàn chỉnh: Cùng lắm thì cô làm việc nhiều một chút.

Ít nói, làm nhiều.

Không phải đều thích như vậy sao.

Khương Âm xây dựng tâm lý cho mình cả buổi trời mới bỏ qua chuyện này.

Nhất thời bỏ xuống một chuyện, bên tay lại không có việc gì làm, Khương Âm bất giác mở Weibo, xem lướt qua vài tin tức không quan trọng, cô mới mở vào Weibo của UU.

Hai ngày nay UU cũng không có cập nhật Weibo, trạng thái mới nhất vẫn là chuyển tiếp hai câu phản bác kia của cô.

Khương Âm hôm nay không xem bình luận dưới Weibo của mình, nhưng lại không kiềm được mà mở vào của UU.

Khương Âm có thể cho phép người khác luôn mang theo ánh mắt có thành khiến với mình, nhưng không thể nhìn UU như vậy.

Cô ấy tốt như thế, từ khi không có mấy chuyện lộn xộn này, không thể, cũng không nên bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, bị liên lụy hắt nước bẩn lên người.

Khương Âm ngồi dậy, dựa đầu lên chiếc gối phía sau, mím môi mở khu bình luận phía dưới của cô ấy.

[Huhuhuhu biết ngay mà biết ngay mà! Biết người cô quan tâm sẽ không đạo!]

[Đúng vậy đó, đều có thể hiểu được người duy nhất cô theo dõi lại bị hắt nước bẩn!!! Liên tục đăng hai trạng thái, nhìn ra là cô đang tức giận!]

[Người này cũng thật là tốt quá đi, thật không sao trách được Dư âm bất nhiễu lương theo dõi cô ấy nhiều năm như vậy, huhu xem xem ai có thể làm tổn thương cô ấy!]

[Không ai có thể tổn thương cô ấy!]

[Thì ra đây là đãi ngộ của theo dõi lẫn nhau sao? UU nói cho tôi đi, cô ấy không phải là người đặc biệt theo dõi của em chứ?]

[Phải đó, tôi chính là điện thoại của UU nè, chứng minh thật sự là đặc biệt theo dõi (gật đầu)]

Khương Âm: "...."

Tình huống này quá khác với tưởng tượng của cô.

Trước khi chưa xem, Khương Âm sợ nhìn thấy lời không hay ho, sau khi xem, ô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Từ khi bọn họ theo dõi lẫn nhau, những lời trêu chọc mà UU nhận được khoảng thời gian này cũng phải bằng mất năm trước cộng lại.

Khi lướt xuống chút nữa, nhìn thấy bình luận đang dần dần bị đẩy lên đầu Khương Âm sửng sốt.

[Ôi, cười chết tôi rồi, hahahaha mau tới xem nè, Phán Đê bị phốt! Phốt rất đậm sâu nha!]

[Tui xem xong rồi, đến tổng kết cho mọi người chút, phốt cô ấy là Weibo tick V màu đỏ đó, cảm thấy giọng văn của Phán Đê giống như đã từng đọc qua ấy, dùng từ đặt câu của cô ta, người bị hại yếu đuối có ảnh hưởng đều cho cô ta loại ảo giác mãnh liệt, vì thế đi lục lại Weibo trước đây, không ngờ thật sự đào ra một chút việc.]

[Người ăn dưa lâu năm hẳn còn nhớ chuyện đạo văn xảy ra trong giới hai năm trước chứ, một quyển sách san ra ba quyển, đem điểm sáng trong đó thành sách của mình tất, người bắt chước thật là danh xứng với thực, sau khi bị phốt thì gác bút rời khỏi giới luôn!]

Đọc đến đây, Khương Âm hình như có chút ấn tượng, nhưng lúc đó cô không có thói quen ăn dưa, không hiểu kĩ lắm, chỉ nhớ lúc đó rất ồn ào, dường như trực tiếp tiến lên hot search.

Không ngờ tới, hôm nay cô còn có thể làm diễn viên chính.

[Chủ Weibo muốn nhàn cũng thật là nhàn, đi điều tra IP của Phán Đê, đến lúc cao trào, các cô đoán thế nào!]

[Phán Đê chính là nick clone mới vừa là fan vừa không phải fan kia, hahahaha mẹ nó cô ta phốt người khác lại phốt trúng chính mình!]

[@Phán Đê chính cô nói gác bút rời khỏi giới không viết nữa sao!]

[Fan nửa vơi đầu tiên @Phán đê xin hỏi ai cho cô dũng khí đi phốt người khác thế?]

[Hahahahahaha cười khùng mất, ai dán lời nỏi chủ Weibo ở đây để các tỷ muội vui vẻ cùng nhau đi hahahahaha]

[Tui là tiên nữ tui đến dán nè, anh ấy nói: Fan nửa vời có thể hiểu, dù sao phải kiếm tiền ăn cơm, nhưng có trước khi có tiền tốt hơn thì phải cụp đuôi làm người, khi xóa tài khoản hy vọng có thể nghiêm túc làm người, nếu không thì tôi có thể ngày ngày phổ cập nguyên nhân hậu quả nhắc nhở mọi người đó.]

[A Hahaha ý này chính là tôi nhìn chằm chằm cô rồi, thỉnh thoảng lôi ra mỉa mai một lần.]

[Hhhh Sảng khoái chớt được!! Tất cả tức giận mấy ngày nay của tôi tan biến hết rồi!]

[@Dư âm bất nhiễu lương thái thái đừng giận nữa nho.]

....

....

Những chuyện này, bình thường Khương Âm đều tránh không kịp, gặp lúc cô muốn tránh cũng không thể thì cô cũng nghĩ thầm đi đường vòng, muốn mau chóng thoát thân.

Khi vừa xảy ra chuyện, cô chỉ muốn cầm loa lớn giải thích với trên mạng rằng cô không sao chép, có thể đừng hiểu lầm cô không.

Nhưng chuyện lăn lộn khóc lóc om sòm cô không làm được, lớn tiếng giải thích cô cũng nói không nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể tự khép mình rất lâu, sau đó trình bày kết quả, nhìn qua thật lạnh lùng.

Nhưng thật ra cô rất giận, giận đến mức muốn trực tiếp vứt đại cương đánh máy của cô vào mặt người nói cô đạo văn, để bọn họ xem xem rốt cuộc là đạo chỗ nào.

Nhưng hiện tại, nhìn người bị vả mặt, Khương Âm không hề có cảm xúc đặc biệt nào.

Không không có cảm giác gì mà hả giận, vui sướng khi thấy người gặp họa, tâm trạng bình lặng hơn cô nghĩ rất nhiều.

Chút nước bẩn đó nếu mà cô thật sự nhận lấy, thì mùi vị dơ dáy thật sự là ở trên người người kia.

Khương Âm rũ mắt, không đọc bình luận nữa.

Nhưng đợi khi cô thoát khỏi Weibo, thì thấy nhắc nhở của người đặc biệt theo dõi.

Trước tiên Khương Âm ngẩn người, sau đó cô mở to mắt: "!!!"

Cô tựa hồ mở ra thông báo mới theo bản năng.

[UYAU: Về sau có cơ hội sẽ vẽ màu]

Đính kèm là một bức phác họa, nữ sinh ngồi trên một nhánh cây đại thụ, cười với nam sinh đứng đối diện ở dưới.

Nét bút máy trên bức tranh này chỗ ướt chỗ khô, hình như cô vừa mới dùng vẽ xong, sau đó tiện tay cầm điện thoại chia sẻ lên.

Khác với bức tranh lên màu đầy đủ ngày thường của UU, đâu là lần đầu tiên UU chia sẻ phác họa.

Khương Âm chưa từng thấy hình thức này.

Nhưng Khương Âm lại sửng sốt nhìn, hồi lâu không động đậy.

Tận sáu bức tranh.

Đây là sáu bức tranh UU vẽ về nhân vật trong truyện của cô.

Dường như Khương Âm chưa từng trải qua chuyện đạo văn, cũng không có những từ ngữ xấu xí ở dưới bình luận của cô.

UYAU vẫn như thường, không có gì khác biệt.

Người này sao lại tốt như vậy chứ.

Khương Âm bỗng nhiên nghĩ, điều hạnh phúc nhất mà cô có được chính là được gặp gỡ UYAU.

[Tui vừa nhìn thấy gì thế?!]

[Cô ấy vậy mà đăng bản phác thảo!!]

[Huhuhu tui cảm động quá!! @Dư âm bất nhiễu lương thái thái mau đến xem nè!]

[Cảm ơn @Dư âm bất nhiễu lương thái thái, từ khi UU trở thành độc giả của cô tốc độ sản xuất cũng nhanh hơn rồi!]

Khương Âm lại ngẩn người.

UU là độc giả của cô sao?

Khương Âm nghĩ lại nghĩ, hình như là thật, từ bức tranh ngày đó UU vẽ Du Tây và Ương Ương hẳn là đã xem qua truyện của cô.

UU hẳn là thích nhỉ.

Nghĩ như vậy, đôi mắt Khương Âm cong cong.

[Tôi biết ngay theo dõi lẫn nhau là đặc biệt mà! Cho nên @Dư âm bất nhiễu lương muốn xem phát sóng trực tiếp vẽ màu hông! Muốn xem con trai con gái sống động dưới mắt mình hông?]

Khương Âm mở to mắt: Phát sóng trực tiếp?!

Bảo bối UU phát sóng trực tiếp!

Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.

[@Dư âm bất nhiễu lương thái thái muốn xem hongg!!! Aaaaa cầu xin cô muốn xem mà!]

[@UYAU Em chính tai nghe thấy nè, cô ấy muốn xem đó!]

[Chuyển tiếp, @Dư âm bất nhiễu lương thái thái muốn xem trực tiếp!]

[UU ơi cô ấy muốn xem lắm lắm á! Muốn sắp khóc rồi nè!]

Khương Âm: "..."

Ép mua ép bán cũng còn được lắm.

Mặc dù trong lòng Khương Âm rất muốn xem, nhưng cô không biết suy nghĩ của UU.

Vì thấy cô định giả chết không nhìn thấy.

[@Dư âm bất nhiễu lương đặc biệt theo dõi của cô đăng Weibo rồi nè, bây giờ cô không bình luận hay chuyển tiếp thì thôi, thích cũng không bấm, UU rơi lệ rồi.]

[Tôi bầu một phiếu thái thái đang xem, chỉ giả bộ không thấy thôi.]

[@UYAU người theo dõi lẫn nhau của em xa lánh em rồi!]

[@UYAU bước tiếp theo của cô ấy có thể là bỏ theo dõi đó!]

[UU con mất đi fan trung thành rồi, huhuhuhu mẹ rơi lệ thay con.]

Khương Âm: "?"

Các cậu đang nói gì thế?!

Biết các cô ấy đang dùng phép khích tướng, Khương Âm chuẩn bị tắt Weibo giả vờ không thấy.

Cô nghĩ trong lòng: Khích tướng cũng vô ích! Tôi không có khả năng phát biểu ý kiến, UU đồng ý thì trực tiếp, không đồng ý thì ai cũng không thể ép cô ấy!

Nhưng chưa đợi Khương Âm đóng Weibo, lại có người nhắc đến cô.

[UYAU: @Dư âm bất nhiễu lương em muốn xem không?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.