Nguyên Đán là một dịp Tết màngười Trung Quốc cũng không lấy làm háo hức lắm, ngoại trừ lũ sinh viên sắpphải thi.
Nguyên nhân lũ sinh viên nhiệttình với việc tụ họp trước dịp Tết Nguyên Đán như vậy là do trước khi thi,chúng phải chôn vùi khoảnh khắc được vẫy vùng, bắt đầu bước vào những ngàytháng đau khổ.
Đương nhiên Dương Nám Nám cũngkhông nằm ngoài số đó.
Lúc ấy, Oa Oa đã sắp tốt nghiệp đạihọc rồi, còn Nám Nám thì vần đang học lớp mười hai, vẫn còn ngây ngô tung tăng.Cô còn có thể lạc quan yêu đời như vậy hoàn toàn là nhờ vào đống dây thần kinhthô như dây điện kia. Ngày ngày cô luôn tự cổ vũ mình: “Mặc dù mình không cóchỉ số IQ cao nhưng mình có duyên của cái ngốc nghếch đấy, ai có thể làm gìđược mình chứ?”
Cái duyên của sự ngốc nghếchchính là ở chỗ cô ngốc đến nỗi không mắt không mũi mới đi kết bạn với một lũbạn đểu cáng, trong đó bao gồm cả người mà Nám Nám đã yêu thầm từ rất lâu rồi,sau một lần tỏ tình không đạt được kết quả gì, mất hai năm cố gắng lắm, cô mớinghĩ cho thông được, chấp nhận lui một bước để làm bạn tốt của Phạm Dục Trân.
Để tán dương Phạm Dục Trân, nếumuốn ngắn gọn thì có thể ví cậu ta là “mặt trời”, dài dòng hơn thì là “chàngđẹp trai – mặt trời”. Cậu ta nhã nhặn ôn hòa, gặp ai cũng cười híp mắt hiềnlành, nụ cười xán lạn, đầy thiện cảm khiến người ta nhìn một lần là thấy vui vẻsuốt nửa năm trời. Mặc áo sơ mi thì cổ áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-nghiep-roi-ket-hon-thoi/3167841/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.