Nghiêm Đông Kỳ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hàn Dĩ Nặc liền có chút buồn cười: “Không phải cùng anh về nhà ăn một bữa cơm thôi sao, cái kiểu thấy chết không sờn là thế nào đây? Anh nhìn mặt em tự nhiên trong đầu nhớ tới bài hát khúc quân hành đấy.”
“Không phải, em làm sao lại thấy chết không sờn.” Hàn Dĩ Nặc cắn môi một cái, đưa tay cầm cái túi để đàng sau xe hướng về tiểu khu mà đi.
Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi theo phía sau cười nói: “Còn nói không căng thẳng, bước đi đều sắp xiêu vẹo nghiêng ngả rồi kìa.”
Hàn Dĩ Nặc theo bản năng nhìn xuống bàn chân, sau đó quay đầu lại xem Nghiêm Đông Kỳ.
Hắn cười hai tiếng bước nhanh tới: “Mẹ anh cả ngày đều nhắc tới em, cứ nói đã tuần rồi chẳng thấy mang về ăn một bữa cơm, phòng chừng bà ấy còn đưa cái dao cắt dưa hấu đến giết anh ấy chứ, bà cứ muốn gặp em mãi đấy.”
“Có thật không?” Hàn Dĩ Nặc có chút không tin.
“Anh lừa em thì có gì thú vị…” Nghiêm Đông Kỳ chuyển dây sữa sang tay khác: “Em nghĩ chút đi, cha mẹ vì sinh Nghiêm Chỉ tình nguyện mổ, rất thích trẻ con. Hơn nữa em ngoan như thế, chắc sẽ đối với em hơn tốt hơn anh.”
Hàn Dĩ Nặc há miệng nhưng không lên tiếng.
“Em vào chỉ cần chào hỏi là được, cô gì chú bác khi ấy sẽ đổ dồn vào em mà nói, như anh ở nhà bình thường hỏi một câu đáp một câu là được.”
Hàn Dĩ Nặc “ Ồh” một tiếng bước vào hiên nhà mới phản ứng được:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/32048/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.