Người đàn ông đang đưa lưng về quầy hàng giật mình hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn một lúc, không quá xác định mà nói một câu: “Nghiêm… Nghiêm Đông Kỳ?”
Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt thấy mấy nhân viên cửa hàng đang dùng ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn hai người, liền nở một nụ cười khách khí: “Có gì chúng ta sang bên kia nói.” Nói xong chỉ hướng vào một chiếc bàn xa nhất.
“Xin hỏi ông là…?” Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm Đông Kỳ không dấu vết đánh giá người đàn ông một phen, sau đó mỉm cười mở miệng.
Người đàn ông nhìn qua có vẻ sốt sắng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại mang theo chút lễ thẳng khí hùng, vì mái tóc trên đầu có vẻ hơi thưa thớt nên nhìn thấy sau gáy đã có một tầng mồ hôi mỏng: “Chào ông chủ Nghiêm, tôi là cha của Hàn Dĩ Nặc.”
Nghiêm Đông Kỳ từ trong miệng hắn nghe được chữ “Hàn” trong lòng đã ‘bộp bộp’ một tiếng, nụ cười trên mặt từ từ hạ xuống.
“Ồh.” Hắn bất động thanh sắc gật gật đầu, cúi đầu nếm một hơi coffe blue moutain.
“Ông chủ Nghiêm là một người thông minh, nói vậy đã biết mục đích tôi đến đây rồi chứ?”
Nghiêm Đông Kỳ cười cười: “Không rõ lắm.”
Người đàn ông rõ ràng có chút gấp: “Tôi đến chính là muốn đem Hàn Dĩ Nặc đi, nó cùng cậu không quen không biết, nhưng cậu lại chăm sóc nó thời gian dài như vậy, tôi rất biết ơn…”
“Vậy tại sao ông không trực tiếp đi tìm Hàn Dĩ Nặc?” Nghiêm Đông Kỳ chẳng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326273/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.