Hàn Vĩ đột nhiên nghe hắn phản bác thấy có chút chấn động.
Những người đang ăn cơm xung quanh đều nhìn sang bên này, Nghiêm Đông Kỳ muốn nhân nhượng cho yên chuyện liền lôi kéo Hàn Dĩ Nặc ấn xuống ghế: “Được rồi, được rồi, có chuyện gì thì từ từ nói? người xung quanh đều nhìn sang đây.”
Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ sau đó mới nhếch miệng chậm rãi ngồi xuống.
Nghiêm Đông Kỳ biết tâm tình đang mừng thầm của mình cũng quá vô liêm sỉ, nhưng cái này tựa như nuôi một chó săn, vào thời khắc mấu chốt con chó săn sẽ nhe răng nhếch miệng bảo vệ chủ nhân, hắn đột nhiên có cảm giác nuôi một đứa bé như thế này thực sự đáng giá.
Lúc nãy Hàn Vĩ rốt cục cũng bình tâm lại, bị con trai ruột chỉ thẳng mặt mà mắng thì người cha nào chẳng nổi nóng. Người đàn ông cẩn thận kiên trì giữ hình tượng mặt mày hiền hậu rốt cục biến mất không còn tăm tích, hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ rồi nhìn Hàn Dĩ Nặc, mang theo chút bi phẫn cùng trào phúng: “Anh trai con? Tiểu Nặc, chính con biết rõ hắn không phải anh trai con, ba còn không nhớ còn có người con trai như vậy.”
Đột nhiên nghe được câu này Nghiêm Đông Kỳ liền cười ra tiếng, hắn cười híp mắt nhìn chằm chằm Hàn Vĩ: “Ông chiếm tiện nghi của tôi cũng đúng là quá thoải mái, nhỉ?”
Hàn Vĩ nhìn sang Nghiêm Đông Kỳ nhưng không nói tiếp, quay đầu hướng Hàn Dĩ Nặc: “Ba thừa nhận, chị con mất… hơn nửa năm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326269/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.