Hàn Dĩ Nặc mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ hắn thấy một bãi cỏ xanh biếc, bên cạnh đặt rất nhiều giàn hoa màu trắng kiểu châu Âu, mặt trên còn một vòng hoa hồng kiều diễm, ở giữa có chai sâm banh, treo bên cạnh là vải sợi mài trắng theo gió nhẹ nhàng lay động, nhìn qua rất đẹp.
Trên sân cỏ bày đầy ghế màu trắng, rất nhiều người, đàn ông đều mặc âu phục, phụ nữ măc đủ hình thức kiểu dáng váy hoa khác nhau, bọn họ đi tới đi lui, trò chuyện, rõ ràng là người người nhốn nháo nhưng hắn lại không thể nghe được chút xíu âm thanh nào.
Hàn Dĩ Nặc không biết mình ở nơi nào.
Hắn có chút mờ mịt nhìn chung quanh, xoay người vừa vặn thấy Nghiêm Chỉ mặc một chiếc váy màu xanh đang chạy tới phía hắn, đầu tiên là dùng tốc độ Porsche chạy vài bước, sau đó đại khái do đuôi váy dài quá vướng trên nền cỏ có chút phiền hà nên cô nhíu mày, thẳng thắn đem váy nâng lên lộ ra một đôi giày thể thao màu đỏ thẫm.
“Tiểu Nặc, cậu ở chỗ này lo lắng cái gì nữa, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu rồi.” Nghiêm Chỉ vỗ bờ vai của hắn, sau đó không nói hai lời liền lôi kéo hắn chạy đi, không chờ thiếu niên hỏi rõ chuyện này đến tột cùng là như thế nào.
Hắn một bên chạy, một bên cố gắng hô hấp rồi mở miệng: “Hôn lễ của ai?”
Nghiêm Chỉ dừng lại, quay đầu như nhìn người bệnh tâm thần mà trừng Hàn Dĩ Nặc: “Cậu không phải choáng váng đấy chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326240/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.