Nghiêm Đông Kỳ nghe xong lời này lại sửng sốt một chút, không thể tin tưởng hỏi lại một câu: “Em mới vừa nói cái gì?”
Hàn Dĩ Nặc khẽ cắn răng, ôm một cỗ khí phách anh dũng hy sinh nhỏ giọng rõ ràng nói thêm một lần nữa: “Em nói, em muốn anh đút cho em ăn.”
“Không phải, bảo bối, em có phải phát sốt đến nỗi biến thành trẻ em năm tuổi đi…” Nghiêm Đông Kỳ có chút dở khóc dở cười: “Em chỉ cảm mạo phát sốt, cũng không phải bị gãy tay nha.”
Hàn Dĩ Nặc cũng không biết mình bây giờ là vui vẻ nhiều hơn hay xấu hổ nhiều hơn, chỉ mím môi không nói lời nào, cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh hải quân màu xanh trên viền chăn mềm mại.
ở trong lòng Nghiêm Đông Kỳ, Hàn Dĩ Nặc vẫn luôn là một nam sinh kiên cường độc lập, thậm chí có thể nói là một người đàn ông. Đại đa số thời gian hắn đều ngoan ngoãn nghe lời, bình tĩnh thận trọng, mặc dù thi thoảng sẽ làm vài hành động yếu đuối đáng yêu nhưng tóm lại thì không có lúc nào Hàn Dĩ Nặc biểu hiện mình là một đứa trẻ nhỏ.
Thời gian đầu hắn cũng rất lo lắng, cảm thấy tính cách thiếu niên trầm ổn đến ngột ngạt, dù sao cũng là thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuổi, bản thân Hàn Dĩ Nặc vẫn không có chút tính tình của một đứa trẻ, thậm chí có chút trưởng thành. Nhưng khi đã quen thuộc thì Nghiêm Đông Kỳ vẫn vảm thấy cùng là thiếu niên xấp xỉ Nghiêm Chỉ nhưng đôi lúc còn rất ấu trĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326229/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.