Hàn Dĩ Nặc đẩy cửa tiến vào trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở eo, màu da vàng nhạt còn dính ít giọt nước trong suốt, theo hai hàng cơ bụng bắt đầu di chuyển rồi trượt xuống trong khăn tắm.
Chú cảnh sát, chính là người này.
Nghiêm Đông Kỳ cầm chiếc gối đập đập, âm thanh nói chuyện cũng không lưu loát: “Đem áo ngủ mặc vào.”
Hàn Dĩ Nặc chậm rãi nở nụ cười: “dù sao thì lát nữa cũng phải cởi, cần gì phiền toái vậy chứ.”
“Anh ***, em cơm nước xong xuôi còn muốn kéo dài, cũng không thấy em gặp phiền phức nói bản thân chết đói.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn chằm chằm cốt nhục cùng bắp thịt rõ ràng không một vết sẹo lồi có chút không dời nổi mắt, nhưng vẫn mạnh miệng nói.
Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình quá mạnh mẽ ác liệt lại càng ngu ngốc, cảm giác như một cô gái sắp bị mất trinh, quả thực phá hỏng tôn nghiêm. Liền miễn cưỡng hắng giọng một cái, cúi đầu đem quyển [đạo đức kinh] nhét vào giá sách.
Mới vừa đi tới trước mặt giá đang chuẩn bị xoay người thì thân thể Hàn Dĩ Nặc từ sau lưng đã dán lại đây, hai cánh tay rắn chắc vòng lấy eo hắn, tay không thành thật theo áo T-shirt dò xét đi vào.
Nghiêm Đông Kỳ dưới tay mềm nhũn, quyển sách rất dày cứ như thế theo tiến độ run rẩy mà rớt xuống, bị thanh niên nhanh tay lẹ mắt cầm lấy thả trên bàn.
Hàn Dĩ Nặc ở trên cổ hắn hôn một cái, sau đó dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326135/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.