Hai người ở trên đảo mấy ngày, mỗi ngày đều không cần quan tâm ánh mắt chó gây mù lòa cho người xung quanh mà mặc đồ tình nhân, ở ven biển từ đầu đường tới cuối đường đều nắm tay dạo chơi tứ phía, lúc hứng thú lên thì đến bữa ăn sẽ anh một ngụm em một ngụm, quả thực phát dồ.
Mỗi lần làm xong những việc này Nghiêm Đông Kỳ đều cảm thấy bản thân thực sự ngu ngốc, độ thông minh cũng bị giảm thấp đến mức xuống tận rãnh Mariana, thế nhưng lúc gặp những tình huống tương tự lại nhịn không được cùng thanh niên dính lại với nhau.
Hắn bây giờ mới hiểu rõ lý do phải đi xuất ngoại của Hàn Dĩ Nặc. nếu hai người ở trong nước sẽ không thể nào phóng túng ở nơi ban ngày ban mặt dưới ánh mặt trời mà ân ái đến ân ái đi.
Thế nhưng ở đây, mỗi du khách đều từ hai miền Nam Bắc tụ hội, cách nơi này đến chín khúc mười tám cong, ai còn quan tâm dưới mí mắt của mình hai người gay ôm ấp dính sát gần như muốn chết.
Trước một ngày hắn cùng Hàn Dĩ Nặc đi tới ngôi nhà ốc xa xưa để lại, trên đường gặp được một bà lão thôn quê đang cầm trong tay bó hoa dại.
Bà cụ mặt mũi hiền lành phúc hậu, nói tiếng Pháp hai người đều không hiểu, ánh mắt từ ái thiện lương, đầy mặt đều nhìn hai người bọn họ chúc phúc, nói vài câu rồi mới rời đi…
Nghiêm Đông Kỳ nhìn bó hoa nở rộ trên tay có hơi xúc động, thật không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tot-em-noi-do/2326113/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.