Trong một quãng thời gian rất dài Chung Cù cũng không hề đến tìm Đới Tri Tiếu nữa.
Thật ra có tìm hay không tìm đối với hắn mà nói không có cái gì khác biệt, mặc dù hắn đã dọn ra khỏi căn nhà cũ kia hơn một năm, nhưng không có ngày nào mà hắn thoát được khỏi nỗi nhớ nhung. Đới Tri Tiếu giống như là vầng mặt trời của hắn, đã từng nguyện lòng rọi sáng cả con đường cho hắn, nhưng khi ánh sắt kia tắt ngấm rồi, chỉ để lại cho hắn sự lạnh lẽo và tăm tối.
Đây là báo ứng. Cũng như việc năm đó Tần Phi Yến và Đới Đàn xem hắn như rác rưởi mà vứt bỏ đi, bọn họ đã bị báo ứng; Chung Cù đem Đới Tri Tiếu vô tội cuốn vào vòng xoáy hận thụ này, rồi đem lòng yêu cậu, giờ đây báo ứng của hắn cũng đãtới.
Hơn hai tháng qua Chung Cù đã tụt gần 20kg, cả khuôn mặt đều như bị ai lột đi. Mặc dù ngũ quan thâm thúy, gương mặt vẫn rất anh tuấn, nhưng sắc mặt ảm đạm và tiều tụy, ánh mắt như ao tù nước đọng, vừa bình tĩnh lại tuyệt vọng.
Hắn vùi đầu vào công việc, thêm giờ làm tới phát điên để kiếm tiền, dường như chỉ có như vậy hắn mới vượt qua được. Có một ngày lúc sáng sớm hắn tỉnh lại, lúc rửa mặt ngẩng đầu nhìn mặt mình, trong thoáng chốc cảm thấy có hơi xa lạ.
Đây mà là mình sao? Mái tóc rối bù, hốc mắt lõm xuống, môi tái nhợt, đây mà là mình sao?
Hắn run run dùng tay bưng kín mặt, ngồi xổm xuống trong góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/top-top/884606/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.