Đường Nguyên Chân vẫn giữ nét mặt bình thường, đi tới hỏi anh: “Cần giúp không?”
Hạ Dã gật đầu, nói rằng: “Giúp em đỡ cậu ta dậy, em lấy thẻ mở cửa phòng. “
Đường Nguyên Chân đem Cao Dao đang khóc ở đó đỡ dậy, Cao Dao có chút giãy dụa, Hạ Dã quay đầu lớn tiếng quát lên một câu: “Đ*t mợ cậu đừng có kiếm chuyện nữa!”
Cao Dao đã bất động ngay, cũng không khóc, mắt đỏ ngầu cuối thấp đầu xuống.
Bọn họ đem Cao Dao lôi lên lầu, đưa vào phòng, Hạ Dã đem Cao Dao ném lên giường, xoay mặt muốn đi. Đường Nguyên Chân kéo anh một cái: “Có cần giúp cậu ấy thay quần áo không?”
Hạ Dã vẫn chưa từng dừng bước đi: “Mặc kệ cậu ta.”
Bọn họ từ trên lầu đi xuống, đang đứng vai kề vai, cũng không nói chuyện trong thang máy. Hạ Dã lục ra một điếu thuốc từ trong túi, hỏi Đường Nguyên Chân: “Không có cái gì muốn hỏi sao?”
Đường Nguyên Chân chỉ nhìn chăm chăm vào dãy chữ số đang biến đổi: “Không có, anh tin em.”
Hạ Dã không biết có tâm tình nào mà cười cười, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
Dọc theo đường đi bọn họ chưa từng nói thêm gì nữa, Hạ Dã đang hút thuốc lá, Đường Nguyên Chân phụ trách lái xe. Chờ xe đỗ vào ga ra, Đường Nguyên Chân đem tháo mở dây an toàn ra, để tay ở trên cửa xe chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nghe Hạ Dã đang ngồi kế bên ghế lái nói rằng: “Đường Nguyên Chân, bây giờ mà anh không hỏi, sau này cũng không được phép hỏi nữa.”
Đường Nguyên Chân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/top-top/884592/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.