Hạ Vũ không hề hay biết hôn lễ này có nguy cơ là không có tân lang, cậu còn đang sầu não đối phó với những kẻ mình không biết nhưng lại có máu mủ quan hệ cha con như thế nào.
"Hạ Vũ đâu rồi. Ngươi là tiểu thư khuê các hay sao mà suốt ngày ru rú trong nhà vậy hả?" Hạ Vũ đang say giấc nồng thì nghe tiếng đập cửa liên hồi ở phía ngoài.
Hạ Vũ chán ghét, là tên nào mới sáng sớm phá đám người khác vậy? Rảnh rỗi như thế thì chạy bộ nâng cao sức khỏe đi, đi làm phiền người khác chi vậy?
Ở thời đại này nếu như kiện được tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp thì chắc chắnn cậu sẽ nộp đơn rồi.
"Ê, mở cửa coi!" Người ở bên ngoài hối thúc.
"Rồi rồi mở ngay!" Hạ Vũ bực bội bước ra mở cửa.
Đứng trước mặt Hạ Vũ là một thiếu niên năng động, hoạt bát tựa như một ánh mặt trời nhỏ. Trái ngược với quần áo thô sơ, giản dị của Hạ Vũ thì người này có phần hoa lệ hơn. Hạ Vũ nhìn con công trước mặt mình, trong lòng âm thầm suy đoán người này là ai.
Hạ Kỳ Nguyên bị Hạ Vũ nhìn có chút chột dạ, nhưng bản tính trẻ trâu nhanh chóng lấn át tất cả. Y ngông nghênh phất tay áo, chống nạnh đi vào. Y tự xem mình là chủ nhà, ngang nhiên ngồi xuống ghế, nhìn Hạ Vũ với thái độ ghét bỏ: "Cũng không biết rót cho ta một chén trà nữa à?"
Hạ Vũ nhướng mày, cũng không có ý định tranh chấp với tên này. Cậu nhìn bình trà cạnh tay y: "Bình trà cạnh bên ngươi, tự rót mà uống."
Hạ Kỳ Nguyên phản bác: "Ta muốn ngươi rót cho ta!"
"Nhưng khoảng cách giữa ta xa bình trà hơn, còn ngươi gần hơn. Ngươi tiện tay rót trà luôn không phải nhanh hơn sao?"
Hạ Kỳ Nguyên ngẫm nghĩ, có vẻ đúng. Thế là y tự động rót trà. Vừa rót xong Hạ Kỳ Nguyên nhận ra mình vừa bị Hạ Vũ hố một vố, nổi đoá trừng mắt với cậu.
Nhưng Hạ Vũ lại không để ý, vòng ra bức bình phong để rửa mặt, đánh răng súc miệng. Hạ Kỳ Nguyên thấy vậy cũng đành ngoan ngoan ngồi chờ cậu. Một lúc thật lâu sau, Hạ Vũ khoan thai bước ra.
Hạ Kỳ Nguyên đảo mắt suy nghĩ, y giả vờ như soi mói cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Đến Linh Tự sung sướng quá ha, ăn no ngủ kỹ, chắc cũng mập ra mấy ký rồi."
"Đa tạ ngươi đã quan tâm. Ta ăn uống kham khổ, lên được vài ba ký thôi, đang có ý định giảm cân." Hạ Vũ trả lời.
Hạ Kỳ Nguyên buột miệng nói: "Lên được có nhiêu đâu bày đặt giảm cân với người ta." Nói xong y nhận ra mình hơi lỡ lời bèn kiếm chuyện khác: "Nghe nói ở quận Tầm Dương gần núi Linh Tự có nhiều đặc sản lắm, chắc ngươi cũng mua được vài món chứ gì."
Hạ Vũ cười khẽ: "Ta đến Linh Tự tu tâm dưỡng tánh, nghèo nàn không có tiền mua đặc sản để tặng cho ngươi đâu."
Hạ Kỳ Nguyên cắn môi, y hừ lạnh một tiếng, "miễn cưỡng" ném một gói đồ lên bàn. Mùi hương của thứ quấn trong giấy lá tỏa ra. Đó là mùi của một con gà quay còn nóng hổi.
"Hừ, thừa biết ngươi không có tiền mua đặc sản mang về rồi. Ta còn dư một con gà quay nên mang cho ngươi đó! Bổn công tử ta ăn ngán rồi!"
Hạ Vũ nhướng mày, có vẻ nghi ngờ cái câu "còn dư đem cho" của Hạ Kỳ Nguyên. Y bị nhìn mà toàn thân nhột hết cả lên, cứ có cảm giác Hạ Vũ hiện giờ không giống Hạ Vũ khi xưa nữa. Nhớ lúc trước chưa đến quận Tầm Dương, Hạ Vũ nhìn thấy y luôn tỏ ra e dè, sợ hãi, trong ánh mắt cũng chẳng có tia sáng nào, nhìn thế nào cũng thấy đại ca mình bị ngốc ngốc kiểu gì ấy. Còn bây giờ, đôi mắt sáng linh động, nhìn y có vẻ hờ hững như thể đang nhìn người xa lạ.
"Nếu ngươi không ăn thì đem cho chó ăn đi, hừ!"
Hạ Kỳ Nguyên giận dỗi đứng dậy, phất tay áo rời đi. Hạ Vũ nhìn theo Hạ Kỳ Nguyên như đang nhìn một thằng ngốc.
Hạ Vũ vừa khép cửa lại thì có người tới gõ cửa: "Phu nhân cho mời ngươi lên nhà chính nói chuyện."
Hạ Vũ cũng không để tâm chuyện người hầu ăn nói trỏng không với mình. Với cậu mà nói, cả hai đều là người xa lạ, phí thời gian vào chuyện cỏn con như thế để làm gì.
Hạ Vũ chậm chạp đến nhà chính. Cả nhà thừa tướng đã dùng xong bữa sáng, Đào phu nhân đang ở bên dâng trà cho chồng mình, nhị tiểu thư Hạ An Huyên ngồi bên cạnh thưởng thức bánh ngọt, còn Hạ Kỳ Nguyên đi đâu không biết.
Không đợi Hạ Vũ lên tiếng, Hạ An Huyên lên tiếng: "Con người chứ có phải con lừa đâu mà chậm chạp thế? Ngươi định cho cha mẹ của ta đợi tới khi nào?"
Hạ Vũ không thèm nhướng mày nhìn đôi phương, ánh mắt lơ đễnh nhìn sang hướng khác, đáp: "Lâu rồi không trở về Hạ phủ, cho nên quên đường."
Thái độ nhìn hướng khác trả lời nàng thực sự là đang xem thường nàng. Hạ An Huyên tức giận định mắng cậu nhưng phu nhân Đào Như Mai nháy mắt ra hiệu.
"Cha." Hạ Vũ kêu.
Hạ Văn Khải nhướng mày gật đầu, ông cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: "Cuối tháng này chuẩn bị hôn lễ."
Chỉ còn mười ngày nữa là đến cuối tháng, Hạ Vũ nhíu mày, tổ chức hôn lễ có sớm quá không?
Có lẽ phu nhân Đào Như Mai biết được cậu đang nghĩ gì, bà nói: "Không có sớm gì đâu, cưới vợ phải cưới liền tay, điều đó cũng dễ hiểu mà."
Chung quy là sợ cậu tranh thủ thời gian để chạy trốn chứ gì. Khóe môi cậu nhẹ nhàng vẽ thành hình vòng cung, Hạ Vũ giả vờ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, mọi người sắp xếp sao con nghe vậy."
Hạ Văn Khải hài lòng gật đầu: "Có lẽ đến Linh Tự tu tâm dưỡng tánh là điều tốt đấy."
"Nhưng đáng tiếc..." Hạ An Huyên nhếch môi cười khẩy: "Dị năng chỉ ở cấp hai, quá yếu ớt."
"Con đừng nói vậy, dù gì nó cũng là đại ca của con." Đào Như Mai bề ngoài thì như đang bênh vực cậu, nhưng thực chất lại đâm thêm một dao: "Tuy năng lực chỉ ở cấp hai nhưng giờ nhìn xem... bây giờ Hạ Vũ mới giống công tử nhà quyền quý, chứ lúc trước..."
Đào phu nhân vừa nói vừa nhếch môi cười.
Hạ Vũ cười trong lòng. Nếu không phải vì một lời ban hôn của hoàng thượng, cho vàng kêu cậu quay về đây cậu cũng không muốn. Bùn đất hôi tanh mà cứ tưởng vàng bạc nguyên chất. Cậu giả bộ làm bé ngoan, Hạ Văn Khải hài lòng, quan tâm hỏi han những ngày sống ở Linh Tự như thế nào.
Cậu trả lời qua loa, còn bảo mình ngộ ra vài điều, nếu không phải có ý chỉ ban hôn đưa ra kịp thời có lẽ cậu đã xuống tóc đi tu. Ngôn ngữ nói trôi chảy bay bổng khiến Đào phu nhân ngứa mắt, giả vờ kiếm chuyện cho Hạ Vũ lui.
Được như ý muốn, Hạ Vũ lui ra ngoài để dùng bữa sáng, cũng chính là con gà quay Hạ Kỳ Nguyên cho. Đám người hầu trong phủ dễ gì nấu bữa sáng cho cậu.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt một cái đã đến cuối tháng. Ngoài cửa phủ treo lồng đèn đỏ, gia nhân tất bật chạy tới chạy lui, thiếu điều vắt chân lên cổ mà chạy. Hạ Vũ vẫn ở trong viện nhỏ đằng sau như trước, nhưng đến ngày thành hôn Đào phu nhân giả bộ đóng vai mẹ hiền mang cậu vào nhà chính, còn cho người giúp cậu thay phục trang. Hạ Vũ cũng không từ chối, để mặc người này rồi đến người kia đè mặt cậu ra bôi bôi trét trét.
Cậu cảm thấy son hơi đỏ một chút, trông như thằng hề mua vui cho người khác nên lấy khăn lau miệng.
Đúng lúc bà mai đi vào, nằng nặc bắt cậu đội khăn nhưng bị Hạ Vũ từ chối. Cậu là đàn ông, làm sao đội khăn rồi chờ người dắt đi sao. Nhưng bà mai cương quyết quá, cuối cùng cậu đành nhường nhịn đội khăn.
Đến giờ, cậu được bà mai dẫn ra, chuẩn bị bước lên kiệu hoa, thế nhưng Hạ Vũ vẫn nhanh chân hơn một bước đã leo lên kiệu không đợi người ta dìu lên. Bà mai trầm ngâm một lát rồi khởi kiệu.
Hạ An Huyên với phu nhân Đào Như Mai đứng ở một bên cười tủm tỉm đắc ý. Sau ngày hôm nay, Hạ Vũ không còn vị trí nào trong cái nhà này nữa, rồi Hạ Kỳ Nguyên sẽ được làm con trai trưởng mà thôi.
Trong khi đó, Hạ Kỳ Nguyên lại khoanh tay, đôi mày nhíu chặt tỏ vẻ không vui. Y biết hôn lễ ngày hôm nay không có tân lang, mà ở vương phủ còn có một vị trắc phi đang chờ sẵn để làm khó cậu. Một tên ngốc như Hạ Vũ về vương phủ sao mà sống được đây.
Thật lòng Hạ Kỳ Nguyên mong vương gia ở nơi xa trở về kịp buổi hôn lễ.
Hạ Vũ không hề biết Hạ Kỳ Nguyên đang lo cho mình, điềm nhiên ngồi yên trong kiệu cưới.
Kèn trống cùng hoa rải khắp nơi, kiệu hoa cùng đoàn người áo đỏ đi trên đường lớn. Vài ba đứa trẻ tò mò ló đầu ra xem là đám cưới của ai, thấy có người phát kẹo cưới liền chạy lại xin xỏ, còn kính chúc tân nương tân lang cả đời hạnh phúc. Có người hỏi cô nương nhà nào xuất giá thế, người bên cạnh đáp rằng còn ai nữa, đại công tử của Hạ gia lấy vương gia bị liệt dương.
Người nghe liền thở dài, xong rồi, Hạ công tử sẽ thành góa phụ thôi. Họ nhận kẹo cưới, ngoài miệng chúc mừng nhưng trong lòng thương tiếc cho đại công tử Hạ gia.
Kiệu hoa đi một vòng ở đường lớn rồi mới tới trước cửa phủ vương gia. Trước phủ treo đèn lồng và gắn hoa lụa, trên đường là hoa hồng rải đầy lối đi. Kiệu hoa dừng lại, mành che màu đỏ được bà mai vén lên.
Bởi vì đây là đám cưới của hai người đàn ông nên bỏ qua một vài quy định rườm rà, Hạ Vũ nghĩ thế nên định thò chân ra ngoài.
"Ấy không được!" Bà mai vội chặn lại.