“Bến thuyền là của ông?” Tony không ngờ tới lão Wes lại là người sở hữu cả bến thuyền Hopedale rộng lớn.
Nghe Tony hỏi, lão Wes cũng không nghĩ gì nói: “Đúng vậy, bao gồm cả nhà kho, cửa hàng… diện tích hơn 30 mẫu Anh quanh bến thuyền đều thuộc sở hữu của tôi. Vậy mà chúng chỉ trả một triệu… chỉ một triệu đô la… mà chúng muốn có bến thuyền của tôi. Chúng qúa tham lam… chúng là lũ quỷ hút máu chứ không phải người.”
“Dù tiềm năng kinh tế của bến thuyền Hopedale không mấy khả quan, thì riêng giá trị đất của nó, thấp nhất cũng phải gấp 5 lần cái một triệu. Kẻ đứng sau việc thu mua kiểu cướp đoạt này, quả thật quá tham lam khi muốn sở hữu nó.” Tony suy nghĩ trong lòng.
Nhìn ánh mắt nặng trĩu, mệt mỏi của lão Wes, Tony có thể hiểu được người đàn ông này đã vất vả thế nào để có thể duy trì bến thuyền của mình hoạt động. Bến thuyền Hopedale, có lẽ đã được truyền qua vài thế hệ trong gia đình Wes. Đối với lão Wes nó không chỉ đơn giản là một khối tài sản vô chi.
“Tạch” cánh cửa phòng thẩm vấn bị mở ra. Một bóng hình xinh đẹp lao vào trong phòng, ôm trầm lấy Tony nói: “Tony, anh không sao chứ?”
Tony mỉm cười nói: “Anh không sao… không phải anh đã bảo em không cần tới sao, Young! Thế mà em vẫn tới đây là sao?”
“Là cha em muốn tới…” Thấy Tony trách mắng mình Young giải thích nói.
“Con gái đừng đổ lỗi cho ta như vậy chứ...” Ryan bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tony-cung-binh-doan-sung-vat/2332385/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.