Vợ của Trần Tứ phát hiện đôi mắt của Trần Tứ có vấn đề liền vừa dìu anh ta vừa nói: “Mắt của lão gia bị làm sao vậy?”
Trần Tứ đáp: “Thôi đừng nói đến đôi mắt của ta nữa, nó chỉ là đột nhiên không nhìn thấy gì nữa thôi! Ngươi mau ra mời mấy vị ân nhân vào trong nhà uống trà, sau đó sang bên nhà thím Lý ở bên cạnh sắp xếp cho mấy vị ân nhân mấy căn phòng ở tạm, xong rồi đi ra đầu thôn hỏi Triệu đồ tể xem xem hôm nay có thịt tươi không mua về đãi mấy vị ân nhân uống rượu!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi đừng bầy vẽ như vậy nữa, chúng ta cũng có mang theo lương khô theo người rồi, chịu khó một chút cũng không sao!”
Trần Tứ nghe vậy nghe vậy vội khoát khoát tay nói: “Không bầy vẽ, không phiền hà gì cả, mấy người tùy tùng của tiên sinh gọi tiên sinh là lão gia, vậy tiên sinh chính là Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị Đường phải không? Tiểu nhân cũng đã nghe tiếng của tiên sinh rồi! Tiểu nhân có chuyện này muốn nói, mong tiên sinh đừng chê cười! Tiên sinh đã tới đây có thể nhân tiện chữa trị giúp cho tiểu nhân đôi mắt được không? Ha ha ha! Thật ngại quá, nhà của tiểu nhân nghèo quá! Chứ nếu như không phải mắt của tiểu nhân đột nhiên không trông thấy gì, thì tiểu nhân đã đích thân đi săn mấy con thú rừng về đây đãi tiên sinh rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mới hiểu thì ra Trần Tứ muốn hắn chữa trị hộ anh ta đôi mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2257446/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.