“Ngươi lại ăn nói bậy bạ rồi, người sao lại ăn mấy thứ đó?” Liêu Bích Nhi tức giận nói.
Vân Nhi vô cùng oan ức nói: “Sự thật đúng là như vậy! Vì tiểu thư chưa sống trong hoàn đó nên không biết đó thôi! Cơm canh trong nhà nghỉ này cũng vậy, mọi thứ đều vô cùng khủng khiếp, tên đầu bếp làm ở đây ngay cả tay cũng không thèm rửa nữa……!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì hơi cau mày lại nói: “Thôi được rồi, không cần nói nữa đâu, để đầu bếp của ta vào trong nhà bếp làm đồ ăn! Chúng ta không phải là có mang theo đầu bếp rồi đó sao? Ngươi bảo nó mau làm cho ta mấy thứ để ăn, ăn xong ta phải đi tìm Cổ đại thúc! Nghe Nhược Nhàn nói, Cổ đại thúc mấy ngày hôm nay đến quận Tú Sơn này tìm một cố nhân, bây giờ ta đến tìm Cổ đại thúc chắc là ông ấy sẽ bất ngờ lắm đây!”
Vân Nhi nghe vậy liền đứng dậy nói: “Như vậy thì tốt quá ạ! Nô tỳ bây giờ sẽ xuống lầu bảo đầu bếp đi làm thức ăn cho tiểu thư!” Nói xong Vân Nhi nhanh chóng chạy thẳng luôn xuống dưới.
…………………
Từ khi Thạch Đầu bị thương, thì Vương Nhuận Tuyết bỗng chốc bận tối mắt tối mũi, đầu tiên nàng phải đi xem cá sản nghiệp mà Dương Thiên Hộ đưa cho, sau đó lại đi ra quầy hàng lo liệu sổ sách, rồi lại phải lấy tô, thu thuế của các nông dân cầy cấy đồn điền, cả ngày trời nàng cùng với Liên Nhi cứ chạy quanh chạy ngược, bận bịu vô cùng. Cũng may mà Ngũ Vị Đường lúc này có Mộ Dung Ngọc Lan và Lâm Thanh Đại lo liệu nên mọi việc vẫn đâu vào đó, Thạch Đầu trông thấy mọi người bận như vậy cũng vô cùng sốt ruột, nhưng hắn ta cũng chẳng giúp được gì, vết thương của hắn bây giờ cũng đã sắp lành lặn, hắn vốn có thể xuống giường đi lại được rồi, nhưng Đỗ Văn Hạo lại không cho, cứ bắt hắn phải nằm im dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa.
Sáng sớm hôm nay, Vương Nhuận Tuyết đem theo mấy ngươi vừa đi kiểm tra ở bên ngoài quay về nhà, khi xe ngựa mới dừng ở cửa thì nàng đã trông thấy trước cổng nhà mình lúc này đã có một cỗ xe ngựa có dáng của quan lại đang dựng ngay trước cổng nhà của mình, trên đó lúc này có thêm ba bốn người nữa vừa bước xuống.
Vương Nhuận Tuyết lúc này vô cùng thắc mắc, Cổ Nhất Phi rõ ràng là một mình một ngựa đến đây, sao bây giờ lại có thêm quan binh đến nữa, nhưng mấy người vừa bước từ trên xe xuống lại là nữ nhân, trông cách ăn mặc trang điểm thì có một người là tiểu thư, còn ba người kia là nha hoàn.
Vương Nhuận Tuyết xuống xe, cũng không để ý tới đoàn xe này của người kia, nàng đang định bước vào trong phủ của mình, thì đột nhiên có một đứa nha hoàn chạy tới cúi người thi lễ ăn nói vô cùng lễ phép: “Xin lỗi phu nhân! Xin hỏi đây có phải là Vân Phàm Sơn Trang không ạ?”
Liên Nhi nghe vậy liền nói: “Đúng vậy, đây là Vân Phàm sơn trang!”
Vương Nhuận Tuyết cũng lên tiếng hỏi: “Mấy người là….”
Lúc này vị tiểu thư kia mới nhẹ nhàng bước, cử chỉ vô cùng đoan trang, nhất là đôi mắt của nàng trong sáng và rất có thần: “Tiểu nữ vừa mới từ kinh thành tới, tới đây để tìm Cổ đại nhân, ông ấy là thúc thúc của tiểu nữ!”
Vương Nhuận Tuyết liền bảo mấy đứa người làm đưa đoàn người của vị tiểu thư này vào bên trong viện trước, sau đó cho người gọi Cổ Nhất Phi ra tới đây.
Cổ Nhất Phi rất nhanh đã ra tới nơi, thấy Vương Nhuận Tuyết và mấy người nữa đang đứng nói chuyện với nhau, ông ta tiến lại gần hơn, thì nhận ra vị tiểu thư kia không phải ai khác mà chính là Liêu Bích Nhi.
Liêu Bích Nhi thấy Cổ Nhất Phi tiến tới, liền vội vã cúi người thi lễ nói: “Bích Nhi tham kiến Cổ thúc thúc”
Vương Nhuận Tuyết nghe cái tên này vô cùng quen tai, nhưng mà nàng nhất thời không nhớ ra được rằng mình đã nghe cái tên này từ đâu, chỉ thấy Cổ Nhất Phi cười ha hả nói: “Nha đầu sao lại đến đây vậy?”
Liêu Bích Nhi nghe vậy liền đáp: “Nghe Nhược Nhàn nói Cổ thúc thúc đến quận Tú Sơn, Bích Nhi cũng vì đến đây thăm một người bạn, nên nhân tiện ghé qua đây thăm thúc thúc luôn!”
Cổ Nhất Phi thấy vậy liền quay sang Vương Nhuận Tuyết giới thiệu nói: “Vị này là thiên kim của Liêu Khác Bích Liêu đại nhân đó!”
Vương Nhuận Tuyết nghe xong mà thầm kinh hãi trong bụng, nàng không ngờ Liêu Bích Nhi lại mò thẳng đến đây mà không có chút động tĩnh nào, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “Thì ra là Liêu tiểu thư, ban nãy thất lễ quá!”
Cổ Nhất Phi quay sang Liêu Bích Nhi nói: “Vị này là nhị phu nhân của hiền đệ Đỗ Văn Phàm của ta, Vương Nhuận Tuyết!”
Liêu Bích Nhi vừa nãy vừa trông thấy Vương Nhuận Tuyết đã thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ vô cùng cao sang quý phái, nên cũng đã thầm cảm phục trong lòng, giờ nghe Cổ Nhất Phi nói vậy liền tiến tới cúi người thi lễ.
“ Bích Nhi tham kiến nhị phu nhân!”
Vương Nhuận Tuyết cũng cúi đầu đáp lễ nói: “Hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau đi, ta phải đi có chuyện một lúc!”
Liêu Bích Nhi dõi mắt theo bước chân của Vương Nhuận Tuyết chờ cho nàng đi khỏi rồi mới ngồi xuống nói chuyện với Cổ Nhất Phi.
Vương Nhuận Tuyết đi khỏi phòng khách rồi, liền gọi một người tới hỏi: “Lão gia đã tới Ngũ Vị Đường chưa vậy?”
Đứa người ở đáp: “Dạ! Sáng sớm nay lão gia đã đi rồi ạ, chắc là một lúc nữa sẽ quay về ngay thôi!”
Vương Nhuận Tuyết nghe thế, liền vội kêu đứa người ở này đi gọi Đỗ Văn Hạo về ngay lập tức, bảo có chuyện gấp vô cùng quan trọng.
Liên Nhi đứng cạnh đó không hiểu Vương Nhuận Tuyết muốn gì, liền lên tiếng hỏi: “Nhị phu nhân sao phải tìm lão gia gấp vậy?”
Vương Nhuận Tuyết thấp giọng nói: “Chút nữa ta sẽ nói cho muội biết, muội bây giờ cho người đi tìm ngay Liễu Tử Húc, nói là Liêu Bích Nhi đến tìm Cổ Nhất Phi, không biết là Bích Nhi có biết quan hệ giữa chúng ta và Tử Húc hay không? Cứ bảo với Tử Húc trong thời gian này tạm thời không nên đến đây nữa, cả Nhạc Kỳ cũng vậy!”
Liên Nhi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc nói: “Lẽ nào vị tiểu thư kia chính là Liêu Bích Nhi?”
Vương Nhuận Tuyết gật gật đầu đáp lại, Liên Nhi lại nói: “Vâng! Thế thì cứ để muội đi nói với Liễu công tử!”
Vương Nhuận Tuyết lúc này đang chuẩn bị đi vào trong nội viện, thì bỗng nhiên có đứa người ở chạy tới thông báo có Vân Nương đến tìm, Vương Nhuận Tuyết nghe vậy lẩm nhẩm nói: “Sao lại đến vào lúc này nhỉ?” Nói xong nàng liền đưa mắt dõi ra ngoài cửa.
Khi nàng vừa đưa mắt ra ngoài cửa thì đã trông thấy Vân Nương ăn mặc không khác gì đứa người hầu, đang đứng ở cổng chờ đợi.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới nháy mắt cái đã một tháng trôi qua rồi, ta quên mất là muội sẽ tới đây!”
Vân Nương nghe vậy vội cúi người thi lễ nói: “Nhị phu nhân quả nhiên tiên liệu như thần, Vân Nương rất khâm phục nhị phu nhân, làm gì có chuyện Vân Nương lại không đến cơ chứ?”
Vương Nhuận Tuyết liền đưa Vân Nương ra một căn phòng khách nhỏ khác để nói chuyện, khi đi qua phòng khách chính thì nàng để ý thấy Cổ Nhất Phi và Liêu Bích Nhi đang nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, bất giác nàng nghe thấy hai người có nhắc tới Liễu Tử Húc, do vậy mà Vương Nhuận Tuyết cứ thấy thấp thỏm không yên một chút nào hết.
Khi vào đến phòng khách nhỏ ở bên cạnh, thì Vương Nhuận Tuyết cho gọi mấy đứa hầu bưng trà lên sau đó bảo chúng nó lui ra ngoài hết để nàng nói chuyện với Vân Nương.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Khi nãy trông thấy muội mà ta giật cả mình, muội ăn mặc giống người hầu quá, ta mà không để ý kỹ thì làm sao mà nhận ra muội được, thật là khổ thân muội quá, cứ phải làm theo ý của ta!”
Vân Nương vội đáp: “Nhị phu nhân đừng nói như vậy, nếu như không phải là nhị phu nhân thì tướng công của Vân Nương làm sao lại đối xử với Vân Nương như vậy! Vân Nương cảm tạ công ơn của nhị phu nhân vô cùng!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Nói như vậy, thì tướng công của muội cũng đã nhận ra được sự nỗ lực của muội rồi sao?”
Vân Nương đáp: “Không những vậy, mà tướng công trông thấy muội suốt ngay đầu tắt mặt tối, làm việc khổ sở liền kêu Bảo Nhi đến giúp, muội đều làm theo đúng như những gì mà nhị phu nhân đã dặn dò, nhất quyết không để cho Bảo Nhi nhúng tay vào giúp, Bảo Nhi chẳng qua cũng là vì nghe theo lời của tướng công nên mới ra tay giúp muội thôi, thấy muội nói không cần giúp gì, thì tự nhiên sẽ không giúp gì cả! Và quả nhiên đúng như những gì nhị phu nhân đã dự đoán trước, tướng công của muội rất bất bình với hành động này của Bảo Nhi!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Vợ chồng của muội đúng là vẫn còn có tình cảm với nhau, chính vì vậy mà khi tướng công của muội thấy muội cứ như thế này nên động lòng thương xót đó!”
Vân Nương nói: “Nhưng mà bước tiếp theo thì muội phải làm thế nào, nhị phu nhân giúp Vân Nương với!”
Vương Nhuận Tuyết chậm rãi nói: “Ta cứ tưởng là sau một tháng, thì muội sẽ thay một bộ đồ mới nhất đến gặp ta cơ! Thế này vậy, ngày mai muội cứ ăn mặc như ngày trước đi!”
Vân Nương nghe Vương Nhuận Tuyết nói vậy liền gật đầu đáp: “Vâng! Chỉ tại Vân Nương thấy làm phiền nhị phu nhân nhiều quá, Vân Nương cảm thấy hổ thẹn vô cùng, không biết lấy gì để đa tạ công ơn của nhị phu nhân!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy thì phì cười nói: “Vậy thì muội nên nghĩ xem nên tạ ơn ta thế nào trước đi đã!”
Hai người sau đó lại ngồi nói chuyện thêm được một lúc nữa, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài thì đã thấy Cổ Nhất Phi và Liêu Bích Nhi cũng từ trong phòng khách chính đi ra.
Vương Nhuận Tuyết cũng không tiến tới nói chuyện với hai người kia, mà trực tiếp đưa Vân Nương tiễn ra ngoài cổng, đúng lúc này nàng trông thấy Đỗ Văn Hạo đang phóng ngựa như bay tới.
Vân Nương chưa bao giờ trông thấy Đỗ Văn Hạo, nên chỉ nói lời từ biệt với Vương Nhuận Tuyết xong là lên kiệu ra về luôn.
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã xuống ngựa, mấy đứa người ở thấy vậy vội chạy tới dắt ngựa ra chỗ khác.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nàng cho người tới gọi ta về gấp như vậy là rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Vương Nhuận Tuyết không nói không rằng, đưa mắt hướng về phái trong viện, chỉ thấy Cổ Nhất Phi và Liêu Bích Nhi cũng đang đi từ trong ra, bèn thấp giọng nói: “Liêu Bích Nhi đến đây rồi, thiếp thấy nàng ta dường như đem hết mọi chuyện ra kể cho Cổ Nhất Phi nghe rồi thì phải!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Liêu Bích nhi? Lẽ nào Cổ Nhất Phi đến đây cũng là chuyện này hay sao?”
Hai người đang nói chuyện, thì Cổ Nhất Phi và Liêu Bích Nhi cũng đã ra tới nơi.
Liêu Bích Nhi thấy ở ngay cổng lúc này đã trông thấy một nam thanh niên trẻ trung đứng ở đó, tướng mạo vô cùng anh tuấn, mắt sáng như sao, người cao dong dỏng đang đứng nói chuyện với Vương Nhuận Tuyết.
Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo quay về thì cười ha hả nói: “Ta lúc nãy còn bảo Bích Nhi nán lại thêm chút nữa chờ hiền đệ về để cho nó gặp hiền đệ một chút, nhưng nó lại nói là tối nay có hẹn với Tử Húc, không dám lỡ hẹn, ai ngờ hiền đệ lại về đúng lúc này, Bích Nhi! Sao vẫn chưa ra mắt hiền đệ của ta đi!”
Liêu Bích Nhi lúc này trong bụng thầm nghĩ, mình cứ tưởng cái người tên Đỗ Vân Phàm này ngang tuổi với Cổ thúc thúc của mình, nên cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho vị nhị phu nhân có sắc đẹp sắc nước hương trời lại phải đi lấy một ông già bốn năm mươi tuổi, thì thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi….. Nhưng không ngờ người thanh niên này lại trẻ và đẹp như Phan An, Tống Ngọc vậy.
Liêu Bích Nhi nghĩ vậy liền tiến tới cúi người thi lễ nói: “Bích Nhi tham kiến Đỗ tiên sinh!”
Đỗ Văn Hạo cũng nghĩ, người nữ nhân ngay trước mắt mình đây cũng không khác gì lắm so với lời mô tả của Liễu Tử Húc, đúng là nàng xinh đẹp và sắc sảo hơn hẳn Nhạc Kỳ, nhưng trông vẫn rất vô cùng thân thiện.
Đỗ Văn Hạo giả bộ không biết Liêu Bích Nhi là ai bèn lên tiếng hỏi: “Ồ! Tiểu thư cũng biết Liễu Tử Húc sao? Sao ta lại không nghe Tử Húc nhắc tới tiểu thư nhỉ?”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì không biết nên trả lời ra sao, Cổ Nhất Phi thấy vậy liền lên tiếng liền nói đỡ cho nàng: “Mấy việc này là việc của bọn trẻ chúng nó, chắc vì thế nên nó không muốn nói cho lão đệ biết, lần trước không phải là ta nói cho lão đệ biết rồi đó sao? Liễu Tử Húc sắp thành thân với Liêu Bích Nhi rồi, vị này sẽ là phu nhân tương lai của Liễu Tử Húc!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì e thẹn nói: “Cổ thúc thúc chê cười cháu rồi, thôi cháu xin phép được cáo từ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Liêu tiểu thư đã đến đây rồi, thì cũng không nên vội vàng ra về như vậy, hay là ta gọi Tử Húc đến đây luôn nhé?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy luôn miệng kêu hay: “Ồ, thế thì tốt quá, đúng là ta cũng muốn gặp mặt Tử Húc một phen, lần trước vì thấy Tử Húc vội vàng đi gặp Nhạc Kỳ quá mà ta vẫn chưa kịp nói chuyện với nó!”
Liêu Bích Nhi nghe Cổ Nhất Phi nói vậy thì nét mặt của nàng thoáng lên một cái nét gì đó không vui, nhưng rất nhanh nàng đã kiềm chế được, và lại khôi phục lại trạng thái như thường nói: “Bích Nhi làm sao dám làm phiền Đỗ tiên sinh cơ chứ?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Liêu tiểu thư nói vậy thì khách khí quá rồi, đã đến đây rồi thì đều là khách quý cả, hơn nữa Tử Húc và ta có giao tình khá tốt, tiểu thư nể mặt Cổ đại ca và Tử Húc mà ở lại đây chơi một lúc, nơi này của ta tuy là hơi đơn giản một tý, nhưng xin tiểu thư đừng chê bai…!”
Liêu Bích Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy vội vàng nói: “Không dám, tiểu nữ mà khách khí quá thì tiên sinh lại hiểu nhầm tiểu nữ, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, tiểu nữ ở lại chơi vậy, nhưng….!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Liêu tiểu thư cứ việc nói!”
Liêu Bích Nhi do dự một hồi lâu, nhưng nàng vẫn không dám nói thẳng ra, lúc này Vân Nhi đứng cạnh đó liền nhanh trí nói: “Tiểu thư của nô tỳ muốn gặp mặt vị Tôn tiểu thư tên Nhạc Kỳ một chuyến, không biết tiên sinh có thể làm cầu nối cho hai người gặp mặt nhau được không ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Không có vấn đề gì, Tuyết Nhi! Nàng cho người đo gọi Tử Húc và Nhạc Kỳ đến đây! Nào chúng ta cùng vào trong nói chuyện!”
Vương Nhuận Tuyết nghe Đỗ Văn Hạo nói thế, liền nghĩ ngay ra một cái cớ nói: “Lão gia! Vẫn còn chuyện này nữa, đó là việc tô thuế ruộng đất, thiếp đang chờ lão gia về cùng quyết định đây này, nhưng sợ lão gia bận quá lại quên mất! Lão gia xem xem bây giờ có thể giải quyết cùng thiếp được không?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy liền nói: “Vậy thì hai người cứ đứng đây mà bàn công chuyện đi, ta và Bích Nhi vào trong kia ngồi nói chuyện trước đã!” Nói xong, Cổ Nhất Phi liền đưa Bích Nhi đi vào bên trong.
Vương Nhuận Tuyết thấp giọng nói: “Liêu Bích Nhi sao lại muốn gặp Nhạc Kỳ gấp gáp như vậy nhỉ?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không sao đâu, chúng ta cứ làm đúng theo những dự định đã vạch ra từ trước thôi, gặp sớm hay muộn thì vẫn phải gặp mà, nàng cứ đi lo liệu các thứ đi!”
Liêu Bích Nhi lúc này quay sang Cổ Nhất Phi nói: “Nhược Nhàn sao không nói với cháu rằng vị Đỗ tiên sinh này lại là một người trẻ tuổi như vậy?”
Cổ Nhất Phi nói: “Không những còn trẻ, mà còn là có tài nữa, cái anh chàng Liễu Tử Húc của ngươi còn rất kính nể Đỗ Vân Phàm lão đệ của ta nữa đấy! Trông cứ như là một huynh trưởng thực thụ của Tử Húc vậy, à không đúng, nếu như mà không phải lão đệ của ta tuổi đời còn trẻ, thì có lẽ còn xứng đáng làm cha của Tử Húc nữa cũng nên!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì rất khó hiểu nói: “Sao lại như thế?”
Cổ Nhất Phi nói: “Nghe nói Đỗ lão đệ không những cứu mạng Tôn tiểu thư, mà sau đó còn tài trợ cho Tử Húc đi thi lấy được công trạng, nói chung là khá lằng nhằng ta cũng không nói rõ ra được!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy liền hiếu kỳ ngoái đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo đang đứng nói chuyện với Vương Nhuận Tuyết nói: “Thật là không ngờ……”
Cổ Nhất Phi nói: “Vậy Nhược Nhàn chắc vẫn chưa nói cho ngươi biết là tính mạng của Hoa Lạc cô cô của ngươi cũng là do Đỗ lão đệ của ta cứu đúng không?”
Liêu Bích Nhi nói: “Cái này thì cháu cũng nghe Nhược Nhàn nhắc tới rồi, và còn nghe nói là Tử Nhi cũng rất thích Đỗ tiên sinh nữa!”
Cổ Nhất Phi cười nói: “Không chỉ có mỗi Tử Nhi thôi đâu, mà cả Cổ gia gia cũng vô cùng yêu mến Đỗ lão đệ của ta!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì nhoẻn miệng cười nói: “Cháu thấy Cổ thúc thúc cũng rất yêu quý vị Đỗ lão đệ của thúc!”
Cổ Nhất Phi nói: “Người này không những tốt bụng, lương thiện mà lại rất ân cần, có một cái cốt cách vô cùng thanh tao, nhã nhặn!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy nghi ngờ nói: “Cháu không tim, nếu như Cổ thúc thúc nói tốt về lão đệ của thúc như vậy, thì sao Đỗ tiên sinh lại mời thúc đến đây làm gì?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy bật cười ha hả nói: “Lão đệ có mời ta đến đây đâu, do ta tự đến đó chứ?”
Liêu Bích Nhi nghe vậy kinh ngạc nói: “Cổ thúc thúc lặn lội đường xá xa xôi như vậy đến đây chỉ là để thăm Đỗ tiên sinh thôi sao?”
Cổ Nhất Phi nói: “Cổ gia gia nhớ lão đệ của ta quá, chỉ là do lão đệ của ta rời kinh thành xong là bặt vô âm tín, thế là ta đến đây thăm nom, nhân tiện xem xem có gì giúp được lão đệ không! Nhưng xem ra lão đệ của ta chẳng thiếu thứ gì, mà cho dù có cần cái gì đi chăng nữa thì Đỗ lão đệ cũng không bao giờ nhờ vả gì ta cả!”
Liêu Bích Nhi thắc mắc nói: “Tại sao vậy?”
Cổ Nhất Phi nói: “Bởi vì Đỗ lão đệ nói rồi, lão đệ không thích qua lại với những người có quyền có thế!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì thất sắc nói: “Hả? Nếu mà như vậy thì không ổn rồi!”
Cổ Nhất Phi thấy thần sắc của Liêu Bích Nhi rung động sợ hãi như vậy, liền vội hỏi: “Mi bị sao vậy hả nha đầu?”
Liêu Bích Nhi đáp: “Liễu công tử nghe lời của Đỗ tiên sinh như vậy, mà tiên sinh lại là một người thanh cao, kiêu ngạo, vậy thì không biết là Liễu công tử có chịu ảnh hưởng của tiên sinh hay không? Nếu mà thế thì chàng làm sao mà đồng ý làm….. làm…. lễ thành hôn với cháu được cơ chứ?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy nói: “Có lẽ đúng là như vậy, vì Vân Phàm lão đệ từ trước đến giờ không nhắc tới chuyện này với ta khi nào cả, nhưng mà ta nghĩ, cho dù lão đệ của biết chuyện này thì cũng sẽ không nói cho ta biết, nếu không thì Đỗ lão đệ rõ ràng đã biết quan hệ giữa hai nhà ta và ngươi, sau đó để cho ta nói gì thì nói từ lâu rồi! ”
Liêu Bích Nhi trông nét mặt buồn rười rượi của Cổ Nhất Phi thì định an ủi vài câu, nhưng lúc này ở hành lang có ba vị phu nhân xinh đẹp đi tới, tuy ba người này không xinh đẹp bằng vị nhị phu nhân ban nữa, nhưng người nào người nấy vẫn có một nét đẹp riêng của mình.
Liêu Bích Nhi thấy vậy liền thấp giọng hỏi: “Ba vị này là ai vậy?”
Cổ Nhất Phi đưa mắt lên nhìn một cái rồi nói: “Người bên trái là vị đại phu nhân của Vân Phàm lão đệ, có tên là Bàng Vũ Cầm, người đi ở giữa là tứ phu nhân tên Liên Nhi, còn người bên phải là Tuyết Phi Nhi, còn một người lục phu nhân nữa đang ở cữ, ta cũng chưa gặp mặt, còn vị ngũ phu nhân tên Lâm Thanh Đại đang ở Ngũ Vị Đường!”
Liêu Bích Nhi lúc này chỉ biết thán phục nói: “Vị Đỗ tiên sinh này thật là có diễm phúc lớn lao, cứ như là thế gian có bao nhiêu người đẹp đều bị tiên sinh chiếm hết cả vậy!”
Cổ Nhất Phi nghe vậy liền nói: “Ai bảo là không chứ? Ta thấy ai cũng nghĩ như mi vậy nha đầu ạ!”
Tôn Hòa lúc này thấy Vương Nhuận Tuyết vội vội vàng vàng tìm đến, liền đi tìm Nhạc Kỳ, Vương Nhuận Tuyết nói là trong phủ lúc này đang thiếu người muốn tìm Nhạc Kỳ vào giúp. Tôn Hòa từ trước vẫn lo lắng chuyện của Nhạc Kỳ với chuyện nhà họ Phùng mà đau buồn nghĩ ngợi, bây giờ bỗng nhiên có người tìm đến thì rất là vui mừng, liền bảo Nhạc Kỳ mau mau theo Vương Nhuận Tuyết về phủ của Đỗ Văn Hạo chơi cho thoải mái.
Khi Nhạc Kỳ lên trên xe, thì cũng thấy Liễu Tử Húc cũng có ở đây liền nói: “Sao công tử lại ở đây vậy? Tối nay không phải có hẹn với Liêu Bích Nhi hay sao?”
Vương Nhuận Tuyết thấy vậy liền đem chuyện Liêu Bích Nhi đến tận phủ của Đỗ Văn Hạo nói cho hai người nghe một lượt.
Nhạc Kỳ nghe xong liền nói: “Sao Liêu tiểu thư muốn gặp tiểu nữ gấp như vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Liêu tiểu thư muốn gặp Tôn cô nương như vậy cũng là chuyện thường tình thôi, chỉ là kế hoạch của chúng ta có thay đổi một chút, ngày trước chúng ta không tính ra được là có Cổ Nhất Phi chen vào chuyện này, dù sao thì chúng ta cứ đi đến đâu hay đến đó đã!”
Nhạc Kỳ nghe xong liền nhìn sang Liễu Tử Húc nét mặt vô cùng cùng lo lắng, nhưng lại không dám hé miệng nói ra nửa lời.
Liễu Tử Húc cũng nhận ra được tâm tình của Nhạc Kỳ lúc này, nên hắn liền lên tiếng an ủi nói: “Nàng đừng lo quá! Không phải vẫn còn tiên sinh và nhị phu nhân ở đây rồi hay sao? Hơn nữa, chúng ta cũng đã nói rồi, bất luận như thế nào đi chăng nữa, hai ta đều không được phép đầu hàng!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Tử Húc nói đúng đó, có bao nhiêu người đứng về phía cô nương như vậy, lẽ nào cô nương còn phải sợ hãi hay sao?”
Nhạc Kỳ nghe vậy nói: “Không biết tại làm sao mà tiểu nữ có cảm giác như Liêu Bích Nhi không dễ gì mà buông tha cho chúng ta!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Chúng ta bây giờ không cần quan tâm xem Liêu tiểu thư có buông tha hay không, mà điều quan trọng nhất lúc này là cả hai người không bao giờ được đầu hàng trước!”
Liễu Tử Húc: “Xin nhị phu nhân cứ tin ở học sinh, học sinh quyết không bao giờ đầu hàng cả!”
Nhạc Kỳ lúc này mới miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng không yên.
Ba người ngồi xe ngựa lúc này đã đi về đến Vân Phàm sơn trang, đi đến nơi chỉ thấy có mỗi một mình Liêu Bích Nhi đứng một mình ở cổng chờ đợi, khi trông thấy xe ngựa dừng lại, nàng liền bước tới.
Nhạc Kỳ theo bản năng trời sinh của một người phụ nữ nhắc nhở cho nàng biết, người con gái kia là chính là Liêu Bích Nhi: “Đây chính là Liêu tiểu thư đúng không?”
Liễu Tử Húc gật đầu đáp lại, sau đó hắn là người xuống xe đầu tiên, hắn đưa tay ra dìu Vương Nhuận Tuyết xuống trước, sau đó mới dắt tay Nhạc Kỳ xuống sau, đây cũng là lần đầu tiên Liễu Tử Húc cầm tay của Nhạc Kỳ, hành động này của hắn làm cho Nhạc Kỳ rung động toàn thân, nàng chỉ biết cúi đầu thẹn đỏ mặt không dám nhìn vào Liễu Tử Húc nữa.
Liêu Bích Nhi chứng kiến tận mắt tất cả, nàng biết Liễu Tử Húc cố tình có hành động như vậy để cho nàng thấy được hai người bọn họ ân ái với nhau thế nào. Liêu Bích Nhi lúc này cũng đưa mắt lên nhìn người con gái mà Liễu Tử Húc đang dắt tay đi tới, nàng có một làn da trắng mịn như sáp, môi nàng nhỏ gọn chum chím hình anh đào, dáng vẻ kiều diễm, hai bên mai tóc xõa xuống bay trong gió trông vô cùng hấp dẫn.
Liêu Bích Nhi thấy vậy liền chủ động tiến tới mỉm cười nói: “Vị tiểu thư này có phải là Nhạc Kỳ không? Không biết năm nay bao nhiêu tuổi, tiểu nữ nên gọi là tỷ hay muội đây?”
Nhạc Kỳ trông thấy Liêu Bích Nhi cũng là người cởi mở, sảng khoái, còn mình thì vẫn có vẻ gì đó gượng gạo có phần nhỏ nhen, nên vội bước tới cúi người thi lễ mỉm cười nói: “Để Liêu tiểu thư phải đứng chờ, thật là ngại quá! Tiểu muội năm nay mười tám, không biết tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?”
Liêu Bích Nhi nói: “Vậy thì tiểu muội xin được phép gọi là Nhạc Kỳ tỷ! Tiểu muội năm nay mới mười bẩy!” Nói xong Liêu Bích Nhi rất thân thiện tiến tới cầm lấy tay của Nhạc Kỳ nói: “Đi thôi! Tiểu muội cứ tưởng phải chờ lâu lắm cơ, ai ngờ lại nhanh như vậy, thật là làm phiền nhị phu nhân quá!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Không có gì, chuyện vặt thôi mà, thôi chúng ta cùng vào trong thôi! ”
Liêu Bích Nhi từ lúc vào trong phủ đến giờ không hề nói chuyện với Tử Húc một câu nào cả, thậm chí cả nhìn nàng cũng không nhìn hắn lấy một cái, mà chỉ cầm lấy tay của Nhạc Kỳ, bước theo Vương Nhuận Tuyết, còn Liễu Tử Húc cứ lẽo đẽo đi tít sau cùng.
“Nghe Liễu công tử nói thì Nhạc Kỳ tỷ mấy ngày hôm nay không được khỏe, không biết hôm nay tỷ đã khỏe chưa vậy?” Liễu Bích Nhi nói.
“Cũng đã đỡ hơn rồi!” Nhạc Kỳ cảm giác bàn tay của Liêu Bích Nhi lành lạnh, nhưng vô cùng mềm mại.
“Vậy thì tốt quá, tiểu muội từ nhỏ sức khỏe cũng kém lắn, cứ phải uống thuốc Nhuyễn Hương Hoàn suốt, vị thuốc này có tác dụng bổ huyết rất tốt, chờ về phủ tiểu muội sẽ tặng cho tỷ một ít, tỷ tỷ cũng nên dùng một chút, như vậy sức khỏe mới tốt được!”
“Đa tạ Liêu tiểu thư đã quan tâm!”
“Nhạc Kỳ tỷ cứ gọi tiểu muội là Bích Nhi được rồi, cứ tiểu thư tiểu thư mãi nghe nó xa cách lắm!” Liêu Bích Nhi mỉm cười nhìn vào Nhạc Kỳ nói. Vào lúc này nàng phát hiện trán của Nhạc Kỳ lấm tấm mồ hôi liền rút khăn tay ra thấm cho Nhạc Kỳ.
Nhạc Kỳ bỗng nhiên bị hành động của Liêu Bích Nhi làm cho giật mình, vội lui lại một bước.
Liêu Bích Nhi bật cười khanh khách nói: “Nhạc Kỳ tỷ lẽ nào sợ khăn của tiểu muội không được sạch hay sao vậy?”
Nhạc Kỳ luôn nhắc thầm trong bụng mình, không được để bản thân mình chịu thua trước Liêu Bích Nhi, nghĩ tới Liễu Tử Húc vẫn còn có Đỗ tiên sinh đứng sau đỡ lưng cho, nên tinh thần cũng bớt căng thẳng, nghe Liêu Bích Nhi nói vậy nàng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại nói: “Làm gì có chuyện đó, chẳng ta sợ làm bẩn khăn của muội thôi!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy chỉ cười, rồi đưa khăn tay lên thấm lấy mồ hôi trên trán của Nhạc Kỳ, sau khi thấm xong, Liêu Bích Nhi còn cố ngắm nghía Nhạc Kỳ một lúc rồi nói: “Đẹp thật, thế này chả trách Liễu công tử đến từ hôn với muội, nếu muội mà là Liễu công tử, có lẽ muội cũng hành động như vậy!”
Nhạc Kỳ nghe xong thì không biết nên đáp lại ra sao, chỉ thầm nghĩ Liêu Bích Nhi quả nhiên là một người có tài ăn nói, mình đúng là không phải đối thủ của Bích Nhi.
Đúng lúc này đoàn người đã đi tới cổng của phòng khách chính trong phủ, Đỗ Văn Hạo và Cổ Nhất Phi trông thấy mọi người đã tới, liền đứng dậy đưa tay ra vẫy vẫy mời vào trong ngồi nói chuyện.
Anh Tử lúc này cũng bước theo vào trong nói: “Lão gia, cơm nước đã chuẩn bị xong hết cả rồi, lão gia xem….!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ban nãy khi thiếp đến đón Nhạc Kỳ, thì cũng vừa lúc nàng đang định dùng bữa, thiếp thấy vậy liền mời nàng về đây dùng bữa chung với mọi người luôn cho vui vẻ, lão gia! Hay là chúng ta đi dùng bữa trước được không?”
Đỗ Văn Hạo cũng nghĩ nói chuyện trong lúc ăn cũng tốt, cho dù có xuất hiện nhiều tình huống khó xử, thì chỉ cần cắm đầu vào mà ăn cũng chẳng có gì khó coi lắm, nghĩ vậy liền mời mọi người ra nhà ăn dùng bữa.
Khi mọi người vào đến phòng ăn thì Liêu Bích Nhi đã chủ động nói: “Nhạc Kỳ tỷ cứ ngồi cạnh Liễu công tử đi, để muội ngồi cạnh tỷ dễ bề nói chuyện!”
Nhạc Kỳ nghe vậy đang ngập ngừng không biết đáp lại ra sao thì Đỗ Văn Hạo đã đưa mắt ra hiệu, ánh mắt của hắn hiện rõ lên sự cổ vũ, ủng hộ. Nhạc Kỳ hiểu ý liền gật đầu ngồi xuống bên cạnh Liễu Tử Húc.
Cổ Nhất Phi nói: “Sao lão đệ không gọi hết mấy vị phu nhân của lão đệ lên đây cùng ngồi, như vậy không phải vui hơn hay sao?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cũng đã cho người đi gọi rồi ạ! Mấy vị phu nhân sẽ đến ngay bây giờ!” Không lâu sau, thi Bàng Vũ Cầm, Liên Nhi và Tuyết Phi Nhi đã bước vào trong, rồi lần lượt ngồi xuống chỗ của mình.
Liêu Bích Nhi nói: “Lúc nãy ngồi nói chuyện với Cổ thúc thúc, Cổ thúc nói rằng Đỗ tiên sinh hồng phúc to lớn, có mấy vị phu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thật làm cho bao nhiêu người phải hâm mộ vô cùng!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Có gì mà hâm mộ cơ chứ? Liêu tiểu thư quá khen rồi!”
Cổ Nhất Phi nói: “Thôi được rồi! Tất cả mọi người cũng đã quen nhau hết rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, Bích Nhi! Ngươi không biết chứ, đầu bếp của Đỗ tiên sinh đã từng đến kinh thành để chuyên học nấu ăn đó, thức ăn dĩ nhiên là rất ngon, ngươi cũng đói rồi đúng không? Nào nếm thử một miếng xem thế nào?”
Liêu Bích Nhi nghe vậy liền gắp một món cho vào trong bát của Nhạc Kỳ, Đỗ Văn Hạo nhìn rõ ra được là Liêu Bích Nhi lợi hại hơn Nhạc Kỳ rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]