Chương trước
Chương sau
Triệu thị vui đến phát khóc nói: “Vậy nô gia đợi tin vui của chủ nhân”

Nói rồi ôm hôn Yến Dật và chạy biến vào trong rừng trúc.Yến Dật ngây ra tại chỗ mãi mới quay về với Cổ Hoa Lạc.Vào phòng của Hoa Lạc thấy nàng đang ngồi bên cửa sổ chống cằm nhìn ngắm ánh đèn dầu trên bàn, Cổ Hoa Lạc lúc này giống như một bông mẫu đơn hé nở.

Yến Dật có cảm giác như quay lại hơn hai mươi năm trước, nơi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, ông ta nói: “Mẫu đơn Lạc Dương có đẹp đến đâu cũng không đẹp được như nàng”

“Hoa Lạc sao lại khóc vậy?”

“Phu quân về rồi à, thiếp tỉnh dậy không thấy phu quân lại thấy không thoải mái”

Cổ Hoa Lạc u buồn nói.Yến Dật không dám lại gần, sợ Hoa Lạc nhìn thấy chân tướng của mình, chỉ nói bừa: “Là nàng muốn ta đi xem tiên sinh thế nào mà, ta nghĩ nàng dậy rồi nên đến xem, sao không mặc thêm áo vào, tối lạnh lắm”

Nói rồi lại giá quần áo lấy một chiếc áo mỏng khoác lên cho Hoa Lạc.“Gặp một ác mộng, lúc tỉnh dậy đã thấy ướt đẫm nước mắt”

Yến Dật: “Lâu rồi không gặp ác mộng, chắc do trưa ăn nhiều quá, đầy bụng nên mới vậy”

“Phu quân có biết nhân gian này này thứ đau đớn nhất là gì không?”

Yến Dật đã lâu lắm không nghe Hoa Lạc xưng hô như vậy với mình, gần đây cũng luôn ông này ông kia, đột nhiên lại dịu dàng thế này, Yến Dật xúc động lắc đầu.“Đó không phải là lấy tay lau nước mắt cho nhai, mà là qua màn sương khói thấy tay người mình yêu nắm tay người khác, rót rượu vào ly người khác mà rõ ràng không phải vì mình, hơi ấm trong tay đó cũng không phải là của mình nữa rồi”

Yến Dật không xuất thân từ người đọc sách, mỗi lần nghe Hoa Lạc ăn nói văn vẻ chỉ nghe được sáu, bảy phần chứ không hiểu hoàn toàn, lần này hắn cũng nghe ra đại loại là Hoa Lạc trách mình hồn một nơi xác một nơi.“Được rồi được rồi, chỉ là mơ thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, đừng nghĩ nữa, ngoan!”

Cổ Hoa Lạc quay ra cười với Yến Dật, nụ cười đó khiến cho quyết tâm của ông ta đổ vỡ hết cả.“Thiếp khát rồi, muốn uống trà”

Yến Dật bèn gào a hoàn: “Đi rót trà cho phu nhân mau, trà nóng đấy”

A hoàn đi rồi Yến Dật quay lại ngồi xuống cạnh, hai người không nói gì, không khí như ngưng tụ lại vậy.Được một lúc Yến Dật đứng dậy lẩm bẩm mà cũng như nói với Hoa Lạc.“Sao mà chậm mang trà lên vậy, càng ngày càng không ra gì, để ta đi xem thế nào”

Nói rồi đi ra.Đang đi thì gặp a hoàn, Yến Dật nói: “Đưa cho ta”

Nói rồi đón lấy cái khay.Trên chiếc khay chỉ có hai ly trà mà sao lại nặng thế, ông ta run, trong lòng đang có đấu tranh tư tưởng dữ dội, có nên cho vào không? Ông ta do dự, trong đầu lúc thì hiện ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm như mẫu đơn của Hoa Lạc, lúc thì là lời thề non hẹn biển với Triệu thị, lúc sắp đến cửa phòng ông ta rút cái lọ ra.Người ta thường nói thiêu thân nảy lửa, nghĩ lại cũng chỉ là đâm đầu vào không sợ hãi, sợ gì bị thiêu thành tàn tro, quay đầu lại cũng chỉ là sự ngu ngốc không biết sợ của tuổi trẻ mà thôi.Yến Dật đặt khay trà trước mặt Hoa Lạc, tay lóng ngóng đến mức trà sánh cả ra ngoài.“Uống đi, tranh thủ đang nóng!”

Yến Dật nhìn chằm chằm vào ly trà nói.Cổ Hoa Lạc bưng ly trà lên kề ngang miệng, nghe thấy phảng phất cả tiếng tim đập của Yến Dật, càng ngày càng nhanh.Nàng lại đặt xuống nói: “Thôi, lại không muốn uống nữa”

Yến Dật thấy lòng mình nặng trĩu như đá, có phần thấy lo, nâng ly trà lên thay nàng khẩn thiết nói: “Uống đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu”

Cổ Hoa Lạc nhìn Yến Dật nói: “Lấy cho thiếp một quả mơ ở đầu giường với, đắng miệng quá”

Yến Dật đến đầu giường lấy mơ trong chiếc hộp gỗ ra, Hoa Lạc nói: “Chiếc hộp gỗ đó là phu quân làm cho thiếp, nói là thiếp thích ăn mơ, để ở ngoài thì côn trùng bay vào mất vệ sinh”

Yến Dật không nói gì, đặt quả mơ vào tay Hoa Lạc, cười nói: “Uống trà trước đi, sau đó ăn mơ”

Cổ Hoa Lạc gật đầu, nâng ly trà lên uống trước mặt Yến Dật, sau đó đặt quả mơ vào trong đó.“Thiếp cũng rót cho phu quân, phu quân cũng uống đi”

Yến Dật nghĩ may mà mình chỉ bỏ vào ly của Hoa Lạc mà không cho vào ấm trà, hơn nữa mình đã đánh dấu ly trà, thấy Hoa Lạc đã uống ly trà mình đánh dấu mới yên tâm uống hết ly trà Hoa Lạc rót cho.Trong phòng đột nhiên sáng rực, Yến Dật chưa hiểu gì thì thấy có mấy người đi vào, ai cũng cầm đèn, nhìn kĩ thì ra là Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại, Yến Lục, Yến Phòng, Yến Tử.Yến Dật cười nói: “Sao mọi người đều đến thế này?”

Gương mặt ai cũng buông, Yến Dật thấy vậy không hiểu bèn hỏi: “Mọi người sao vậy?”

Hoa Lạc nói: “Bọn họ buồn, vì tận mắt nhìn thấy cha mình bỏ thuốc vào trà của mẹ, lại còn giục bà ấy uống nữa chứ”

Yến Dật sững người, đột nhiên bụng đau dữ dội, ngã phục xuống đất.“Phu nhân”

Yến Dật chỉ Cổ Hoa Lạc, sau đó nhìn ly trà trên bàn.Cổ Hoa Lạc cười thê lương nói: “Ông uống gì ta cũng uống thứ đó”

Yến Dật kinh ngạc, bụng lại càng đau hơn, trán đẫm mồ hôi, từng giọt chảy xuống thái dương.“Hoa Lạc, sao…”

Đỗ Văn Hạo: “Vì phu nhân ngậm quả mơ tại hạ đưa cho”

Yến Dật như đã hiểu ra phần nào, lại hỏi: “Sao mọi người biết ta hạ độc rà cảu Hoa Lạc?”

Yến Lục: “Vì con theo cha ra sông”

Yến Dật kinh ngạc nhìn Yến Lục, Yến Lục lúc này mắt đã đỏ hoe.Yến Phong: “Đại ca nghe thấy hết rồi, nhưng con đã đi trước cha vài bước nói với mẹ, con thấy mẹ không nói toẹt ra là hi vọng cha vào phút cuối hối hận, nhưng bọn con thật sự thất vọng”

Khóe miệng Yến Dật có máu đen trào tra, ông ta hoàn toàn ngã khụy.“Cha!”

Yến Tử chạy lại bên Yến Dật ôm lấy đầu cha nước mắt lã chã rơi xuống mặt Yến Dật.Yến Dật nắm lấy tay Yến Tử gượng cười: “Tử Nhi, cha có lỗi với con”

“Ta thấy ông sắp chết rồi, Triệu Mai Hoa đã đòi chết với ông thì ta sẽ tác thành cho hai người.

Phong Nhi, mang Yến Đồng và Triệu thị vào đây”

Yến Dật gần như ngay lập tức nhìn thấy Triệu thị và Yến Đồng bị trói mang vào.Hoa Lạc: “Triệu thị, ngươi nói đi, dù gì hai ngươi cũng sẽ chết, đừng để ông ta chết không minh bạch”

Yến Dật: “Nói gì cơ?”

Triệu thị gào lên: “Có gì khó nói đâu, không phải là Toàn Nhi không phải là con của Yến Dật mà là con của Yến Đồng sao?”

Câu nói của Triệu thị rất nhẹ nhàng nhưng giống như tiếng sấm đánh ngai tai Yến Dật, nếu không phải Yến Tử ôm đầu ông ta thì có lẽ não ông ta sẽ rơi ra ngoài mất.“Ngươi…ngươi nói cái gì! Toàn Nhi là con của Yến Đồng, sao có thể thế được?”

Yến Lục: “Chính miệng họ nói với nhị đệ vậy”

Yến Phong: “Con ra sau núi bắt Yến Đồng, ông ta đang cùng với mấy nội ứng trong trại tìm chỗ giấu châu báu của mẹ, sau đó bắt được Triệu thị, bà ta nói chỉ là muốn mượn tay cha tìm châu báu, sau đó cùng Yến Đồng và Toàn Nhi cao chạy xa bay, chứ thực sự không muốn chia cắt hai người”

Yến Dật chỉ vào Triệu thị mà phụt ra máu, giận dữ nói: “Không muốn, vậy người đưa thuốc độc cho ta làm gì?”

Triệu thị điềm nhiên nói: “Ta thấy ông xa ta ra là mềm lòng, vậy thì ta và Yến Đồng còn phải đợi đến bao giờ? Thà rằng giết quách đi một người, dù gì ngươi cũng là người mềm lòng, nể mặt ngươi tốt với ta, vì vậy đành phải loại bỏ Cổ Hoa Lạc, giải quyết ngươi dễ hơn nhiều.”

Yến Dật tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt nói: “Sao lại như vậy? Sao lại thế này chứ!? Sao mọi người lạ biết Yến Đồng và Triệu thị quay lại chứ, trong trại không phải là không có ai thân thủ hơn Yến Đồng mà? Sao mọi người bắt được hắn ta?”

Cổ Hoa Lạc: “Chỉ là có rất nhiều chuyện ông không hiểu, vậy ta nói cho ông biết, là người đưa tin của tiên sinh dùng bồ câu báo tin Triệu thị chạy thoát, vì vậy tiên sinh nghĩ bà ta nhất định sẽ về đây”

Yến Dật: “Nhưng ta chưa nói cho Yến Đồng biết Triệu thị ở đâu cơ mà”

“Đâu cần ông bảo, bọn họ vẫn thường xuyên thư từ qua lại mà”

Yến Dật cười, ngẩng mặt lên trời cười lớn, rồi nói: “Ta biết rồi, thì ra mọi người làm những việc này chỉ có ta là không biết, vậy tiên sinh không nói cho ta hay?”

“Lão gia luôn dao động bất định, thực ra phu nhân đã cho lão gia cơ hội rồi, là lão gia tự làm theo Triệu thị, còn về Yến Đồng, một mình ngũ phu nhân của tôi có thể xử lý”

Yến Dật thở dài: “Sai, sai, sai, đều sai hết cả rồi”

Cổ Hoa Lạc đứng dậy đến bên Yến Dật ngồi xuống, lấy khăn tay lau vết máu ở mép Yến Dật đi, nhẹ nhàng nói: “Xem ra ông đã được đọc thư của tôi nhưng lại không bị tooilafm cho cảm động, Yến Dật, tôi đã nhìn nhầm ông”

Nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, Yến Lục vội vàng chạy theo.Yến Dật nhìn những người có mặt, nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh, ta có lời muốn nói với tiên sinh”

Đỗ Văn Hạo tiến lên.Yến Dật nói: “Ta đi rồi trại này không còn phiền muộn gì nữa, chỉ cầu xin tiên sinh chăm sóc Tử Nhi, nó còn nhỏ, ta tin tiên sinh”

Đỗ Văn Hạo không ra tay cứu giúp, một hung thủ định hạ độc giết vợ mình, không đáng cho hắn phải tốn sức, để cho tự nhiên tự sinh tự diệt, có lẽ đó mới là thiên đạo.Cơ thể Yến Dật bắt đầu co rút mạnh, mặt trợn ngược, máu đen tiếp tục phụt ra, rồi cứ thế nắm chặt tay Tử Nhi mà ra đi.“Cha! Cha, cha đừng đi, chaaaaa….”

Con người ai cũng già đi, nếu thế gian này còn có kì tích, thì đó chính là gặp lại người đó, chỉ có người đó mới khiến cô ấy trẻ lại như thiếu nữ.Đêm đó Yến gia trại có trái tim của một người đã chết, còn băng giá hơn cả người đã chết đi.Đỗ Văn Hạo đưa Lâm Thanh Đại và thằng ngốc đi, lần này đi hắn không quay đầu, cũng không có dũng khí quay đầu, hắn không muốn nhìn thấy cảnh thê lương mẹ góa con côi, sự đau thương của người gia, sự thảm khốc của con trẻ.

Thế là hắn đi, lần này đi không biết có còn có thể gặp lại không.Mới đó mà đã ba tháng trôi qua, trong ba tháng đó, người mà Dương Thiên Hộ phái đi nghe ngóng tin tức của Cao Thao Thao và các phi tần đã có hồi âm, nhưng tất cả chỉ là hư ảo, hư hư thực thực, khi đi xác thực thì người như đã bốc hơi vậy.

Điều này khiến Đỗ Văn Hạo vô cùng phiền muộn, mà thế cục Đại Tống chống Kim ngày càng căng thẳng, Đại Kim thế như vũ bão, với tàn quân của Đại Tống, nếu không có lợi thế địa hình thì sớm đã bị tiêu diệt rồi.Tốc độ cuộc chiến còn tương đối chậm, lúc này trong biên giới Đại Lý vẫn ca hát tưng bừng thanh bình.Chớp mắt mà đã đến Thu Thí của Đại Lý rồi.Hôm đó Đỗ Văn Hạo đến tửu lầu Thanh Thủy gặp Tôn Lạc Kì, sức khỏe nàng đã hồi phục, ngày càng đẹp ra.“Tiên sinh hãy cứu tiểu nữ!”

Tôn Lạc Kì vừa bước vào phòng đã nói.Đỗ Văn Hạo bảo Lạc Kì ngồi xuống, cho tùy tùng ra ngoài cửa canh.“Sao vậy?”

“Sắp đến Thu thí rồi, mà đã ba tháng nay không nghe được tin gì của Liễu tiên sinh rồi, tiểu nữ lo lắm, cũng không thể ra ngoài, cha mẹ quản rất chặt.

Nếu hôm nay không nói là không khỏe đến tìm tiên sinh thì chắc không có cách nào gặp được tiên sinh rồi”

Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên không nói cho Lạc Kì là Liễu Tử Húc vẫn luôn ở Vân Phàm sơn trang, hơn nữa ba tháng nay vẫn luôn ở đó, vừa dạy học cho bọn trẻ con vừa ôn luyện.

Không nói cho Lạc Kì là ý của Liễu Tử Húc, hắn không muốn phân tâm, cũng không muốn Lạc Kì lo lắng.

Thời gian này Đỗ Văn Hạo nhờ Hà Trâm xin chức quyên quan cho Liễu Tử Húc, cái này Lạc Kì không biết.“Không cần lo lắng, Liễu tiên sinh chắc là thi xong mới đến tìm cô nương”

Lạc Kì: “Tiểu nữ biết tiên sinh nhất định sẽ giúp mà, chỉ là tiểu nữ không đợi được”

“Tại sao?”

“Bên gia đình mà cha mẹ đã đính hôn cho lại đến, nói thấy tiểu nữ khỏe nhiều rồi, nhất định trong tháng này phải bái đường, tiên sinh nhất định phải tìm cách giúp tiểu nữ”

Đỗ Văn Hạo nhất thời không nghĩ ra được cách gì, thấy Lạc Kì nôn nóng bèn nói: “Cô nương về trước đi, ngày mai ta đến, cứ nói là người không khỏe, lúc đến tìm ta thì đúng lúc ta ra ngoài chữa bệnh, để ta nghĩ đã”

Thực ra Đỗ Văn Hạo nghĩ đến tình cảm của Liễu Tử Húc và Lạc Kì nhiều hơn, từ chuyện của Yến gia trại lần trước, Đỗ Văn Hạo cảm thấy không thể nhìn sự việc quá cảm tính, hai người ngĩ trăm phương ngàn kế để ở bên nhau, sau đó thì sao? Lạc Kì giống với Cổ Hoa Lạc, cảm thấy người ta lương thiện, phẩm hạnh, nhưng đây là chuyện cả đời người ta, vẫn nên hỏi Liễu Tử Húc đã.Lạc Kì: “Tiên sinh, tiểu nữ nghĩ tiên sinh tìm được Liễu tiên sinh, tiểu nữ cũng không hỏi ở đâu, chỉ cần nói là ý tiểu nữ đã quyết, mong Liễu tiên sinh không phụ”

“Ngộ nhỡ trải qua trăm ngày cay đắng người đó lại phụ cô thì sao?”

Nói rồi Đỗ Văn Hạo liền hối hận, nói những cái này làm gì, rõ ràng là còn kích động thêm.Lạc Kì lại chỉ cười nói: “Tiểu nữ không nhìn thấy tương lai của tiểu nữ và tiên sinh, nhưng bây giờ không đấu tranh, vậy là tiểu nữ đã phụ chính bản thân mình”

Đỗ Văn Hạo chẳng còn gì để nói.Về đến nhà Đỗ Văn Hạo đi thẳng đến chỗ Liễu Tử Húc, lúc này chắn hắn đang ôn tập.“Tiên sinh mau, mau vào đi”

Liễu Tử Húc đứng dậy cung kính nghênh đón Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo thấy trong phòng ngổn ngang sách là sách, trên giường, trên bàn, đến trên nền nhà cũng có, nhớ đến lúc mình thì Đại Học cũng chẳng khác là bao.Đỗ Văn Hạo tìm một chỗ trống để bước vào: “Thế nào rồi?”

Liễu Tử Húc khiêm tốn nói: “Học sinh vẫn còn nhiều điều chưa rõ, trong lòng lo lắng vô cùng”

Đỗ Văn Hạo an ủi: “Đừng vội, sắp đến thu thí rồi, tại hạ cũng nói với bọn trẻ rồi, không lên lớp nữa, tiên sinh hãy yên tâm ôn bài là được”

Liễu Tử Húc: “Vậy sao được, học sinh ăn ở trong nhà tiên sinh, còn khiến tiên sinh tiêu tiền để học sinh có được chức quan hư danh tạo điều kiện cho học sinh đi ứng thi, sao có thể…”

“Tiên sinh lên lớp nhiệt tình, Đậu Nhi tiến bộ rất nhanh, sao có thể nói là ăn không ở không?”

“Cứ để cho học sinh ngày dạy bọn trẻ, tối ôn tập là được, thực ra cũng không chậm trễ chút nào đâu”

“Lần này tiên sinh nhất định phải thành công, không được thất bại, nếu không tại hạ và Tôn tiểu thư đã uống phí sức lực rồi”

Liễu Tử Húc nghe thấy ba chữ Tôn tiểu thư nét mặt lập tức mất tự nhiên, giả vờ cúi đầu tìm sách, không nhìn vào thẳng mắt Đỗ Văn Hạo.“Hôm nay Tôn tiểu thư đến tìm tại hạ”

Liễu Tử Húc căng thẳng nói: “Tiểu thư có khỏe không? Tiên sinh vẫn chưa nói cho tiểu thư tại hạ ở đâu chứ?”

Lúc này có một a hoàn đi vào, là Hoắc Hương, a hoàn của Đỗ Văn Hạo.“Lão gia, đã đến giờ ăn cơm, lão gia xem lão gia và tiên sinh ăn ở đây hay là ra ăn cùng các vị phu nhân?”

“Chuẩn bị đồ nhắm, mang hai hũ rượu lên đây, ta sẽ ăn ở đây với Liễu tiên sinh”

Hoắc Hương vâng mệnh rồi lui ra.“Đỗ tiên sinh, tại hạ còn phải đọc sách, không được uống rượu, hơn nữa tửu lượng của học sinh kém, một ly đã say rồi”

“Đừng làm cho mình căng thẳng, say thì ngủ thôi”

Hoắc Hương nhanh chóng quay lại cùng hai a hoàn khác mang rượt thịt lên.“Lão gia, lúc nãy quản gia của Dương Thiên Hộ Dương Quang đến đây, gửi lão gia hai vòm rượu gạo, nhị phu nhân nói mang qua chỗ lão gia, mời lão gia và Đỗ tiên sinh nếm thử”

“Dương Quang đó còn nói gì không?”

“Chỉ nói là Dương Duệ đa khỏe hơn, nên đến cảm ơn”

“Được rồi, ngươi lui đi”

Hoắc Hương nhìn Liễu Tử Húc nói: “Lão gia, Liễu tiên sinh buổi chiều có cần lên lớp với bọn trẻ không?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Xem ra ai cũng biết Liễu tiên sinh tửu lượng kém, không cần nữa, chúng ta uống thôi, mặc kệ mọi việc khác”

Hoắc Hương cười rồi cùng với hai a hoàn kia lui.Mới một ly rượu gạo xuống bụng mà Liễu Tử Húc đã ngà ngà, thực ra loại rượu này nhẹ, xem ra Liễu Tử Húc này đúng là không thể uống được rượu.“Tiên…tiên sinh vẫn chưa nói cho tại hạ là tiên sinh có nói cho Lạc Kì tại hạ ở đâu không?”

Lúc tỉnh táo Liễu Tử Húc cứ nói Tôn tiểu thư này nọ, Đỗ Văn Hạo nghĩ hắn ta say thật rồi.“Tiên sinh muốn vậy không?”

Liễu Tử Húc mắt lờ đờ cười ngẩn ngơ nói với Đỗ Văn Hạo: “Ha ha ha, tiên sinh bẫy tại hạ, tại…hạ không bị mắc lừa đâu”

“Không nói, nhưng tiểu thư muốn tại hạ nói với tiên sinh đừng phụ tiểu thư, tiểu thư sẽ đợi tiên sinh”

Liễu Tử Húc trầm xuống, rót đầy rượu vào ly rồi uống cạn, sau đó nặng nề đặt chiếc ly lên bàn nói: “Đợi! Cần gì phải đợi! Đợi ta làm gì?”

“Đợi tiên sinh công danh hiển hách về đón tiểu thư”

Liễu Tử Húc cười lớn, cười ra cả nước mắt.“Công danh hiển hách? Liễu Tử Húc ta dùng tiền của đàn bà đi khoa cử thì còn hiển hách gì nữa?”

“Anh hùng không hỏi xuất xứ mà!?”

Liễu Tử Húc lại nốc thêm ly nữa, cái này không giống với lúc trước nói là không uống rượu, nhưng người sau thường không coi rượu là rượu, cái này Đỗ Văn Hạo hiểu.“Liễu Tử Húc ta nay còn phải dựa vào người khác, ăn cơm ngà người ta, ngủ giường nhà người ta, uống rượu nhà người ta, làm gì có mặt mũi và tư cách có được sự yêu mến của phụ nữ?”

Đỗ Văn Hạo cười, nghĩ chắc những lời này lúc tỉnh táo có đánh chết cũng không nói ra, không có công không nhận thưởng, suy nghĩ này cảu đàn ông là bình thường, nếu mặc nhiên ăn không ở không thì mới là hết thuốc chữa.“Vậy ý tiên sinh là gì, không cần tiểu thư đợi nữa sao?”

“Một người đàn ông dựa vào phụ nữ mà vươn lên thì cả đời tại hạ làm sao mà vui vẻ được, cứ cho là những ngày về sau hiển hách thì cũng chỉ là của phụ nữ, Liễu Tử Húc ta không cần!”

“Vậy tại sao tiên sinh đồng ý cho tại ha quyên quan cho tiên sinh?”

Liễu Tử Húc đỏ mắt nói: “Tại hạ nói rồi, hãy coi như tại hạ nợ tiên sinh một ân tình, tại hạ sẽ trả, tuy nói tiền bạc không thể trả lại được cái đó, nhưng tại hạ sẽ cố hết mình, nếu không không phải là tính cách của Liễu Tử Húc.Đỗ Văn Hạo có phần không vui nói: “Nhân cách gì chứ? Để người con gái yêu mình chi tiền quyên quan cho mình, tiểu thư cũng chỉ vì hạnh phúc của hai người về sau, như vậy làm mất nhân cách của tiên sinh sao?”

“Tại hạ thừa nhận, Lạc Kì không phải tiểu thư nhà giàu chê nghèo tham phú quý, nhưng không thể chịu khổ cùng tôi được.

Liễu Tử Húc ta không muốn như vậy, ta cần một người phụ nữ có thể cùng ta đồng cam cộng khổ”

Đỗ Văn Hạo ngắt lời Liễu Tử Húc: “Chi bằng nói là tìm một người môn đăng hộ đối với tiên sinh!”

Liễu Tử Húc lắp bắp: “Tùy…tùy tiên sinh nói thế nào cũng được, dù gì…gì thì Liễu Tử Húc ta cũng không dám nhận sự hậu ái của Lạc Kì tiểu thư, tại hạ nhận không nổi đâu”

Đỗ Văn Hạo nổi giận: “Tại hạ thấy tiên sinh đọc sách đến mức hồ đồ rồi, vậy tiên sinh muốn tiểu thư thế nào? Chạy trốn với tiên sinh sao, rời khỏi ngôi nhà không cần lo về ăn mặc, sống cuộc đời áo vải canh điền? Đó mới là môn đăng hộ đối sao? Tại hạ thấy tiên sinh tự ti quá! Để Tôn tiểu thư chờ đợi uống phí rồi”

Nói rồi đi ra ngoài.Hoắc Hương đợi ngoài cửa thấy vậy nói: “Sao lão gia và tiên sinh uống xong nhanh vậy?”

Đỗ Văn Hạo hằm hằm nói: “Không uống nữa, nói với lão cửu này thật vô vị, thoại bất đầu cơ, đi thôi!”

Hoắc Hương ngơ ngác hỏi nhỏ một a hoàn bên cạnh: “Cái gì cơ? Sao lại không có ngôn ngữ chung?”

“Chắc là trong nhà Liễu tiên sinh ông ấy là thứ chín, do học lâu quá nên… lão gia chúng ta là người thích sạch sẽ, chắc cảm thấy phòng hôi khó ngửi chăng?”

“Có lý, để sau dọn dẹp cho tiên sinh, vậy tiếng nói chung là gì?”

Mọi người nói mãi mà không ra vấn đề, đành nhìn nhau chịu.Đỗ Văn Hạo đến chỗ Bàng Vũ Cầm thấy Kha Nghiêu và Vương Nhuận Tuyết đều ở đó.“Văn Hạo sao lại đến đây? Không phải đang uống với Liễu tiên sinh sao?”

Kha Nghiêu đang ôm Thiên Tề, qua tháng nữa là Kha Nghiêu cũng sinh rồi.Đỗ Văn Hạo sa sầm mặt, Anh Tử lại gần, theo sau có Khả Nhi ve vẩy đuôi ra vẻ đắc ý.Anh Tử pha cho Đỗ Văn Hạo một tách trà giải rượu đặt lên bàn, Khả Nhi lại ngồi xuống liếm liếm chân Đỗ Văn Hạo.Bàng Vũ Cầm mỉm cười nói: “Chắc là không nói chuyện được với Liễu Tử Húc rồi”

“Đừng nhắc nữa, nghĩ đến mà tức”

Đỗ Văn Hạo vừa nói vừa uống trà.“Canh…!”

Anh Tử nói thì đã muộn, thấy Đỗ Văn Hạo nuốt chẳng được mà nôn ra chẳng xong, mãi mới nuốt trôi, mọi người đều phá lên cười.Vương Nhuận Tuyết: “Tức với Liễu tiên sinh nên mới vậy mà”

Kha Nghiêu: “Đúng đó, đó là con mọt sách, lão gia đừng có giận nữa”

Thiên Tề bi bô gọi mộ tiếng cha, đưa tay ra đòi Đỗ Văn Hạo bế, Kha Nghiêu đưa Thiên Tề cho Đỗ Văn Hạo.Thoáng cái Thiên Tề đã sắp một tuổi rồi, càng ngày càng giống Bàng Vũ Cầm.Đỗ Văn Hạo ôm Thiên Tề vào lòng, nỗi tức giận như vơi đi một nửa, nghịch ngợm cái mặt của Thiên Tề mà nó cười khanh khách.Kha Nghiêu: “Lão gia mới uống rượu, không được hôn nó, hôi chết đi được”

Đỗ Văn Hạo mặc kệ, thằng bé càng thích thú hơn.Vương Nhuận Tuyết: “Chắc là vì chuyện của Lạc Kì hả?”

Kha Nghiêu: “Lạc Kì đó là người không tồi, muội mới gặp một lần, hiền hòa mà tướng mạo xinh đẹp”

Đỗ Văn Hạo: “Thế thì sao chứ, Liễu Tử Húc lại không ưng”

Vương Nhuận Tuyết: “Xem ra không phải là không ưng, chỉ là Liễu tiên sinh nghĩ nhiều quá, nay mình chỉ là một thư sinh thất thời, Lạc Kì nói thế nào cũng là thiên kim của tri huyện, thi được công danh là được thôi mà”

Đỗ Văn Hạo: “Nhưng Tôn tiểu thư không đợi được nữa, nhà chồng đã đến giục rồi”

Bàng Vũ Cầm: “Vậy Liễu Tử Húc nói thế nào?”

Đỗ Văn Hạo bèn nói ra suy nghĩ của Liễu Tử Húc.Bàng Vũ Cầm: “Vậy là không nên rồi, người ta chống mắt ra chờ, Liễu tiên sinh cũng không nên tuyệt tình thế chứ”

Kha Nghiêu: “Cùng toan tướng!”

Vương Nhuận Tuyết: “Đúng rồi, trước đây cũng nói là đến xem nhà chồng Tôn gia thế nào , nếu đùng như Tôn tiểu thư nói thì thiếp nghĩ Tôn Hòa sẽ không bắt con gái mình chịu khổ đâu.

Lúc đó chắc sẽ không ép Tôn tiểu thư xuất giá nữa đâu?”

Bàng Vũ Cầm: “Nhưng vấn đề không phải ở Tôn gia, mà Liễu Tử Húc không vượt qua nổi bản thân mình”

Vương Nhuận Tuyết nghĩ cũng thấy đúng nói: “Vậy thế nào thì tốt”

Kha Nghiêu: “Chúng ta đi xem người đàn ông mà Tôn Hòa nhắm cho Lạc Kì thế nào, nếu thực sự không tốt thì có thể nói với Tôn Hòa.

Nếu người ta được thì gả đi cho rồi, dù gì thì như nhà Yến Dật và Cổ Hoa Lạc đấy, đến lúc đó rồi còn đổ vỡ, rồi có kết cục không êm thấm gì”

Bàng Vũ Cầm: “Tướng công, ý chàng thế nào?”

Đỗ Văn Hạo: “Ta mặc kệ, tùy bọn họ”

Kha Nghiêu bật cười nói: “Muội thấy Văn Hạo nhà ta bị Yến Dật đả kích rồi”

Vương Nhuận Tuyết: “Cứ nghe theo tướng công đi, nếu quản thì chúng ta làm theo cách của Kha Nghiêu, nếu không thì cũng chẳng còn mấy ngày nữa là thu thí rồi, Liễu Tử Húc đi là chẳng còn liên quan gì đến chúng ta nữa”

Bàng Vũ Cầm: “Chỉ tiếc cho Lạc Kì cô nương chờ đợi uổng phí”

Kha Nghiêu: “Nếu không đợi, sao biết được người ta có đáng ho mình đợi hay không? Cũng không hối hận được”

Đỗ Văn Hạo nghe ba người nói mà đau cả đầu, giao Thiên Tề cho Thúy Liên rồi đứng dậy nói: “Thôi, ta đi ngủ đã”

Kha Nghiêu: “Muội cũng mệt rồi, muội đi với Văn Hạo đây”

Vương Nhuận Tuyết thấy vậy bèn nói: “Vậy đại phu nhân nghỉ đi, muội cũng đi đây”

Nói rồi cáo từ bỏ đi.Ba người ra khỏi tiểu viện của Bàng Vũ Cầm liền mỗi người một hướng.Đúng lúc Đỗ Văn Hạo chán nản thì nhà có khách.Đỗ Văn Hạo bị Vương Nhuận Tuyết gọi dậy, nói là có người tìm nhưng người đó không nói là ai.

Đỗ Văn Hạo bèn dậy mặc quần áo chính tề đến đại sảnh.Thấy có người đứng trong đại sảnh quay lưng lại xem mấy bức tranh chữ, thấy có người đến người đó bèn quay lại: “Giang trưởng cự!”

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc khi người đó quay lại.Giang Hoài Viễn cười nói: “Sao? Không hoan nghênh à”

Nói rồi chắp tay chào.“Cơn gió nào đem Giang trưởng cự đến với Tú Sơn chúng tôi thế này?”

“Tại hạ đến chính là để đáp tạ tiên sinh”

“Đáp tạ?”

Giang Hoài Viễn ngồi xuống nói: “Cái này là, tiểu thiếp của ta vừa sinh một thằng cu béo khỏe nên ta đến đây cảm ơn tiên sinh luôn”

Đỗ Văn Hạo giờ mới nhớ ra, nhưng nhớ là mình mới về có 9 tháng, nếu nhanh thì cũng phải sinh sau Kha Nghiêu chứ, sao mà?Thấy Đỗ Văn Hạo ngơ ngác bèn giải thích: “Uống thuốc của tiên sinh, tháng thứ hai tiện nội đã mang bầu, không ngờ mười ngày trước sảy chân, may là không nguy hiểm gì, đứa trẻ an toàn chào đời”

Đỗ Văn Hạo vội hỏi: “Cả mẹ và con đều khỏe chứ?”

“Đều bình an vô sự, nghe trưởng cự y quán của ta nói là thuốc tiên sinh kê cho hay, khong chỉ dưỡng thai điều khó huyết, nếu không đâu có thuận lợi như vậy”

Đỗ Văn Hạo thở phào: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi”

hắn thầm nghĩ không biết sao tên Hoài Viễn này biết đó là đơn thuốc mình kê?Giang Hoài Viễn như nhìn ra ý nghĩ của Đỗ Văn Hạo bèn nói: “Đỗ tiên sinh chắc không biết tại sao tại hạ lại biết đơn thuốc của tiểu thiếp nhà ta là do tiên sinh kê đúng không?”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu.“ Ha ha, chắc tiên sinh quên là tỉ tỉ của tiểu thiếp đó là nhị phu nhân của tri huyện vùng đó rồi!?”

Giờ thì Đỗ Văn Hạo mới nhớ ra.“Trước khi đến đây nghe đâu thiếu đông gia của Dương gia ốm nặng cũng do tiên sinh chữa đúng không?”

Đỗ Văn Hạo chỉ cười không đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.