Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu ra nhiều tiền vậy chứ?"
Cao Thao Thao nói: "Đúng vậy. Ta cũng hỏi tổng quản như vậy. Sau khi hắn giải thích một hồi ta mới hiểu. Tiên đế dùng biến pháp của Vương An Thạch. Tiền phu dịch, tiền Thanh Miêu Pháp, tiền phường chợ vân vân ùn ùn đổ vào quốc khố. Trong đó tiền Thanh Miêu pháp là nhiều nhất, mỗi năm lên tới năm trăm nghìn quan. Hơn mười năm qua, hàng năm đều còn dư mà năm sau tăng nhiều hơn năm trước. Hàng năm tiên đế chuyển đại bộ phận tiền dư của quốc khố vào ngân khố Hoàng cung vì vậy mới tích luỹ tiền dư trong bằng ấy năm nhiều như vậy".
Bỗng nhiên Đỗ Văn Hạo tỉnh ngộ, hắn nói: "Thật không ngờ biến pháp của Vương An Thạch rất kém cỏi nhưng khả năng vơ vét của ông ta không nhỏ chút nào".
"Đúng vậy. Thời gian trị vì của Nhân Tông và Anh Tông hoàng đế ta biết, thường xuyên nhập vào không bù xuất ra. Quốc khố gần như không có ngân lượng dư tồn. Ngân khố Hoàng cung cũng có rất ít tiền bạc. Không ngờ hơn mười năm tiên đế lại dự trữ được lượng ngân lượng kếch sù như vậy. Quả thực làm người khác phải than thầm kinh hãi".
Đỗ Văn Hạo mừng thầm trong lòng khi hắn nghe thấy nói có rất nhiều tiền: "Vậy chúng ta xây dưng lâm viên này đại khái hết bao nhiêu tiền?"
"Khu vườn này của chúng ta chủ yếu là nhân công đào đắp, chi phí không nhiều lắm. Ta chỉ muốn phong cảnh sơn thuỷ, không xây lầu cao nên không tốn quá nhiều tiền. Bộ công đã tính toán đại khái hết khoảng bốn ngàn ba trăm vạn quan tiền".
Bốn ngàn ba trăm vạn quan tiền tương đương với bốn mươi ba triệu nhân dân tệ. Gần như là chiếm hơn một nửa tổng ngân khố của Bắc Tống.
Đỗ Văn Hạo líu lưỡi nói: "Nhiều vậy sao? Thao Thao, nàng mới buông rèm nhiếp chính đã xây dựng rầm rộ lầu gác, cung điện nay lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để xây dựng lâm viên, chỉ e các đại thần sẽ có dị nghị".
"Không sao. Tiền để xây dựng vườn hoa chính là của ngân khố Hoàng cung chúng ta, không phải tiền trong ngân khố quốc gia. Tiền trong ngân khố Hoàng cung số lượng cụ thể bao nhiêu các đại thần trong triều cũng không biết. Tất cả số tiền này chỉ là tiền phụ chi mua hoa nên bọn họ cũng không biết. Hơn nữa số tiền này chất đống trong ngân khố Hoàng cung mấy chục năm, dây buộc cũng đã mục nát, bỏ đi cũng lãng phí không bằng chúng ta dùng. Ngân khố Hoàng cung còn tồn một ngàn bảy trăm triệu quan. Chúng ta mới chỉ dùng chưa tới một phần tư số đó, cũng không tính là dùng hao tốn quá nhiều. Cứ dùng hết rồi lại kiếm được mà'.
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Sau khi Vương Anh Thạch bị bãi chức Tể tướng, chỉ sợ cũng rất khó tìm ra người có bản lĩnh vơ vét như ông ta".
Cao Thao Thao trầm ngâm một lát rồi chậm rãi gật đầu nói: "Đúng. Ông ta rất biết cách quản lý tiền bạc. Điều này trong triều từ trên xuống dưới đều công nhận. Ngân khố Hoàng cung có một ngàn bảy mươi vạn quan cũng đủ để chứng minh điều này. Ta vẫn muốn dùng ông ta làm Thương thư bộ hộ quả lý tài sản tiền bạc nhưng biến pháp của ông ta không thể tiếp tục được nữa".
Giai đoạn ban đầu của triều Tống có thành lập tam ti quả lý việc thu chi tiền bạc trong cả nước. Sau đó quyền lực của tam ti được mở rộng cực lớn, xâm chiếm rất nhiều chức năng của nha môn lục bộ triều đình, thậm chí còn xâm phạm quyền giám sát, hơn nữa cơ cấu rất cồng kềnh. Hơn nữa phân chia quyền lực không hợp lý. Khi Tống Thần Tông bắt đầu cải cách chế độ xã hội, đem trả lại tất cả các quyền hạn mà tam ti chiếm đoạt của các bộ. Trong đó có quyền tài chính trả lại cho bộ hộ. Bộ hộ quản lý tất cả tiền gạo, trưng thu thuế cùng với các công việc hộ khẩu trong cả nước. Bây giờ tương đương với bộ tài chính và bộ dân chính.
Đỗ Văn Hạo biết Cao Thao Thao ghét cay ghét đắng biến pháp. Hắn cũng đã nghĩ tới kết quả này nhưng vẫn hỏi lại một câu: "Nàng muốn bãi bỏ toàn bộ biến pháp sao?"
"Đúng!" Cao Thao Thao xua tay nói: "Biến pháp hại dân hại nước nếu không bãi bỏ cứ thế mãi nhất định dân chúng sẽ sinh biến".
"Nếu như muốn bãi bỏ chỉ e là Vương An Thạch sẽ không đồng ý tới giúp chúng ta quản lý tiền bạc. Cho dù có tới ông ta cũng thay đổi phương pháp quản lý tiền bạc, coi như vẫn là tranh quyền lợi với dân chúng. Nếu như bãi bỏ toàn bộ, chỉ e ông ta cũng theo kẻ khác, không muốn làm việc".
"Không giúp cũng chẳng sao" Nói xong Cao Thao Thao cảm thấy câu này của mình quá ngang ngược. Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: "Đáng tiếc nếu biến pháp có thể không làm hại dân chúng mà lại có thể khiến quốc khố tràn đầy thì tốt biết bao".
"Vẫn có cách" Đỗ Văn Hạo nói: "Lần trước ta theo tiên đế cải trang vi hành điều tra hiệu quả của biến pháp. Ngay lúc đó phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Thật ra phần lớn biến pháp của Vương An Thạch bản thân nó không có vấn đề gì nhưng vấn đề ở đây chính là tiến hành quá nhanh, không tiến hành theo trình tự, khiến cho cả xã hội không thể thích ứng kịp với tiến trình của biến pháp, không làm cho dân chúng nhận ra chỗ lợi ích của biến pháp. Biến pháp thiếu hẳn một người làm mẫu, một mô hình mà đã thi hành trong khắp cả nước, đương nhiên sẽ vấp phải thành kiến. Biến pháp của ông ta có địa phương có thể áp dụng được nhưng có địa phương rất khó áp dụng. Càng gia tăng chấp hành nghiêm chỉnh biến pháp quan lại càng lạm dụng quyền lực ức hiếp dân chúng, khiến biến pháp càng bị thay đổi bản chất".
Nói tới biến pháp, tâm tình của Cao Thao Thao rất mâu thuẫn. Nếu là người khác nói chỉ e nàng đã cắt ngang không cho nói nhưng người đang nói là tình nhân của nàng, nàng lại muốn nghe không phải chỉ là nghe căn nguyên của sự việc mà còn muốn lĩnh hội cả tình cảm trong đó vì vậy nàng không ngắt lời Đỗ Văn Hạo, chỉ ngẩng đầu cười nhìn hắn.
Thấy thế Đỗ Văn Hạo quyết định thừa dịp này tranh thủ thời cơ khi còn kịp nói chuyện biến pháp: "Thật ra biến pháp của Vương An Thạch, đại bộ phận có mục đích rất tốt, lợi nước, an dân, quan tâm tới lợi ích của hai bên. Chỉ cần chúng ta vận dụng đúng phương pháp vẫn có thể đạt được mục đích này".
"Có đúng không?" Cao Thao Thao buột miệng hỏi một câu.
Đỗ Văn Hạo thấy nàng hỏi chiếu lệ như vậy hiểu trong lòng nàng không thích nghe nhưng đã nói tới ddaay rồi thì vẫn phải tiếp tục nói nên hắn nói tiếp: "Ví dụ như Thanh Miêu pháp bị phán đối dữ dội nhất. Mục đích ban đầu của Thanh Miêu pháp chính là người dân khi vào lúc giáp hạt có thể mượn tiền từ nha môn để tạm duy trì cuộc sống mà triều đình cũng được hưởng lợi từ chính điều này
Khởi đầu của biến pháp này rất đúng nhưng vấn đề là những quan phủ nha môn trực tiếp biến thành công việc kinh doanh, làm sai lệch hoàn toàn ý nghĩa ban đầu của biến pháp. Quan phủ có công quyền trong khi đó bọn quan lại đó đã có thói quen dùng quyền lực ức hiếp người dân. Trong quá trình thực hiện đương nhiên sẽ xuất hiện chuyện lạm dụng quyền lực làm cho biến pháp biến dạng.
"Khi ta ở phủ Thành Đô lộ Nhã Châu thực thi biến pháp này, tiến hành điều chỉnh quy định vốn để an dân này, thực hiện việc sửa đổi thành hình thức góp vốn đầu tư. Hiệu quả cũng không tệ lắm".
Cao Thao Thao biết người trong lòng nàng sẽ không bao giờ lừa gạt nàng. Đỗ Văn Hạo đã nói hiệu quả khá tốt thì nhất định là hiệu quả khá tốt. Nàng có ấn tượng rất sâu sắc với một ngàn bảy trăm triệu quan tiền trong ngân khố Hoàng cung, trong một chừng mực nào đó đã làm thay đổi sự ác cảm tới cùng cực của nàng đối với biến pháp.
Trước kia Cao Thao Thao chỉ biết biến pháp là tai hoạ của dân chúng, có ý định bệnh vực kẻ yếu. Nàng hoàn toàn không hay biết việc biến pháp đã thu được một lượng tiền bạc khổng lồ cho ngân khố. Chính vì cái gọi là không lo việc nhà nên không biét củi gạo quý hiếm. Bây giờ nàng buông rèm chấp chính sẽ phải lo nghĩ cho cả đất nước. Nàng đang âu sầu không biết làm thế nào để ngân khố luôn tràn đầy.
Lần này Cao Thao Thao chuẩn bị xây dựng Ngự hoa hậu uyển vì cái gọi là cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng của nàng và Đỗ Văn Hạo. Nàng muốn đầu tư bốn trăm ngàn vạn quan tiền ( tương đương với bốn mươi triệu nhân dân tệ ). May mắn thay tiên đế đã để lại ngân khố Hoàng cung kết quả của hơn mười năm biến pháp cho nàng xử dụng. Bằng không nàng chỉ có thể ngồi mà than ngắn thở dài. Lúc này trong lòng nàng thực sự coi trọng phương pháp làm quốc khố luôn đầy chặt.
Vì vậy Cao Thao Thao hứng thú hỏi Đỗ Văn Hạo: "Ngươi tiến hành điều chỉnh Thanh Miêu pháp như thế nào?"
Đỗ Văn Hạo liền nói tất cả những thay đổi của hắn đối với Thanh Miêu Pháp, sau cùng hắn nói: "Khi ta rời khỏi đó, sau khi Thanh Miêu pháp được sửa đổi, không còn xuất hiện các tai hoạ gây ra bởi Thanh Miêu pháp. Dân chúng phản ứng rất tốt đẹp. Khi ta đi đã giao lại cho Tô Thức tiếp tục áp dụng. Không biết trong một năm qua tình hình như thế nào?"
Cao Thao Thao trầm ngâm nói: "Tô Thức là người có tài văn chương, đồng cảm với dân chúng. Nếu như biến pháp đó thật sự lợi nước an dân, ông ta sẽ tích cực áp dụng. Thế này đi. Ta sẽ ra chỉ lệnh cho Tô Thức quay về kinh thành, ta muốn hỏi ông ta một số chuyện về biếp pháp đó. Nếu như biến pháp thực sự hữu hiệu, ta có thể cân nhắc giữ lại Thanh Miêu pháp, không phải nói là Thanh Miêu pháp cải tiến của ngươi".
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Vậy tốt quá. Cứ vậy đi. Khoảng cách từ kinh thành tới phủ Thành Đô không quá xa. Hiệu quả hay không cứ cho người đi khảo sát. Nếu không chờ sau khi Tô Thức tới, bẩm báo cho nàng. Nếu như nàng quyết định giữ lại Thanh Miêu pháp cải tiến này, chúng ta sẽ ở kinh thành tuyển chọn một hai phủ, huyện tiến hành thí điểm, tích luỹ kinh nghiệm, quan sát hiệu quả. Nàng thấy thế nào?"
Cao Thao Thao khẽ cười, nói nhỏ: "Ta đã bao giờ phản đối đề nghị của ngươi chưa?"
"Hì hì. Thao Thao của ta là người ngoan ngoãn biết nghe lời nhất" Đỗ Văn Hạo ôn nhu nói.
Cao Thao Thao vui mừng liếc nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Chỉ mong sau này khi ngươi chính thức áp dụng Thanh Miêu pháp có thể làm lợi nước an dân, sau này có tiền bạc thu vào, chúng ta sử dụng ngân khố có tiên đế mới cảm thấy an lòng một chút".
"Đúng vậy. Những biến pháp khác của Vương An Thạch cũng rất hay. Liệu có cần cân nhắc giữ lại rồi thay đổi không?"
"Tham lam tất nhai không kỹ. Ngươi cũng vừa mới nói biến pháp phải tuần tự tiến hành, theo trình tự thực hiện dần dần".
"Đúng đúng. Hì hì" Đỗ Văn Hạo vội vàng trả lời. Hắn biết trong lòng Cao Thao Thao vẫn chưa hoàn toàn thay đổi ác cảm với biến pháp. Nếu không phải biến pháp cải tiến đó là thành tựu của người trong lòng, nàng nhất định sẽ không cân nhắc giữ lại. Cho dù bất kỳ ai có nói biến pháp này có thể lợi nước an dâm nàng cũng không suy nghĩ. Việc giữ lại Thanh Miêu pháp là nàng đã có thể tiếp nhận vấn đề. Nếu muốn nàng tiếp tục giữ lại, nàng sẽ không đồng ý. Mọi việc chỉ có thể bước từ từ. Hơn nữa nói như Cao Thao Thao bản thân hắn chỉ có thể chậm rãi tiến hành cải cách từng bước một. Nếu lại liều lĩnh áp dụng nhất định sẽ phạm sai lầm. Có thể giữ lại Thanh Miêu pháp cải tiến làm thí điểm đã là rất tốt rồi.
"Chúng ta hãy quay lại việc xây dựng lâm viên" Cao Thao Thao chỉ tay về khu đất rộng mênh mông phía trước dự tính xây dựng lâm viên nói: "Ta chỉ muốn ra đảo giữa hồ ngắm mưa, xây dựng những cái khác ta thực sự không nghĩ ra. Ngươi có chủ ý nào không?"
"Nhưng ta thực sự không biết gì về kiến trúc".
"Ta không muốn biết ngươi muốn xây dựng như thế nào. Hãy nói ta biết ngươi thích phong cảnh như nào là được, đương nhiên sẽ có người của bộ công căn cứ vào suy nghĩ của ngươi mà sắp đặt".
"Vậy hả? Muốn ta nghĩ thế nào thôi sao?" Đỗ Văn Hạo chỉ về phía xa xa nói: "Ta chỉ hy vọng đài sẽ cao hơn một chút. Tốt nhất là có thể cao hơn tất cả các công trình ở kinh thành. Như vây lên cào nhìn mọi núi nhỏ phía dưới cảm giác mới mạnh mẽ".
"Ta vốn cũng nghĩ tới điều này. Ta vốn cũng muốn cao hơn một chút. Ít nhất có thể cao hơn tháp của tướng quốc tự. Nhưng người của bộ công nói. Nếu một khi cao quá sẽ bị ông trời nghi kỵ, sẽ đánh sét, tia chớp. Sét đánh đài cao. Trước kia tháp của tướng quốc tự vốn cao bảy tầng nhưng sau khi xây dựng xong một năm bị sét đánh sập một tầng, một tăng lữ trên tháp còn bị sét đánh chết. Sau này tướng quốc tự bói quẻ nói tháp cao tất bị trời nghi kỵ nên mới vội vàng sửa thành tháp năm tầng. Sau khi sửa lại, tháp không bị sét đánh nữa".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]