Đỗ Văn Hạo nói: "Hay. Hãy lấy Ngũ Vị đường của ta là chiêu bài thí điểm. Chờ sau khi thí điểm thành công, tích luỹ kinh nghiệm, từng bước mở rộng tới một số sản phẩm của các cửa hiệu lâu đời, cũng cần phải ban hành một số pháp lệnh bảo vệ. Sau này không cần phải ban thánh chỉ cho từng sản phẩm".
Cao Thao Thao nói: "Cái này ta không hiểu ngươi cứ quyết định là được. Muốn ta làm gì cứ nói, ta cho người làm cái đó. Bảo vệ danh dự của các cửa hiệu lâu đời, phòng ngừa thương nhân bất lương giả mạo. Ta tin tưởng biện pháp bảo vệ các cửa hiệu lâu đời của ngươi nhất định không phải là một chủ ý ôi thiu".
"Ha ha. Có phải là chủ ý ôi thiu hay không vẫn còn rất khó nói. Có một vĩ nhân nói: Thực tế chính là tiêu chẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý. Ai nói cũng không tính, thực hiện tốt mới tính".
"Vĩ nhân này nói không sai" Tuy Cao Thao Thao không hiểu lắm lời của Đỗ Văn Hạo nhưng đại khái cũng hiểu một chút. Nàng cười hì hì nhìn hắn, thầm nghĩ câu nói này không phải là của cái gọi là vĩ nhân gì đó nếu không tại sao mình chưa bao giờ nghe nói. Nhất định lại là do Đỗ Văn Hạo bịa ra nhưng cũng không hỏi.
Đỗ Văn Hạo lại nói: "Ta muốn toàn lực ứng phó chỉnh đốn quân đội. Thái y cục nhất định phải có một người tín nhiệm, có nghiệp vụ giúp ta mới được".
"Vậy được! Ta phong cho đồ đệ của người là Tiền Bất Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2257190/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.