Chương trước
Chương sau
Đỗ Văn Hạo lúc này biết tin Thẩm Thăng Bình vì mình mà đến làm Sư Gia, thì vui mừng không sao kể xiết, phải biết đây là vị Sư Gia mà sự khôn khéo lọc lõi đã được kiểm chứng qua hai kỳ Tể Tướng, chính vì vậy mà ta cũng thể hiểu được tại sao mà Đỗ Văn Hạo vui sướng đến như vậy. Sau khi đọc xong thư giới thiệu, Đỗ Văn Hạo liền ngay lập tức bước tới cúi người thi lễ: “Thẩm tiên sinh! Mời tiên sinh ngồi, tiên sinh đi đường xá xa xôi vất vả quá!”

Thẩm Thăng Bình thấy vậy cũng vội vã cúi người đáp lễ, rồi cũng ngồi xuống chỗ ở phía bên cạnh Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo thấy Thẩm Thăng Bình đã an tọa xong rồi liền chắp tay nói: “Những việc về tấu trình Hình Sự về sau, tất cả đều nhờ vào tiên sinh hết cả!”

Thẩm Thăng Bình thấy vậy cũng vội vã cúi người đáp lễ, ông ta mỉm cười nói: “Lão phu lúc này có một vấn đề muốn hỏi đại nhân, mong đại nhân suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời lão phu!”

Đỗ Văn Hạo hơi sững người một chút, không hiểu ông lão này muốn gì mà đột nhiên lại nói như vậy, nhưng chỉ một loáng sau hắn liền đáp: “Vâng! Mời tiên sinh cứ việc hỏi!”

Thẩm Thăng Bình vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, sau đó hai mắt nheo nheo lại, ngắm nhìn Đỗ Văn Hạo một hồi rồi nói: “Đại nhân làm quan thì có những yêu cầu gì? Cái này cũng có nghĩa là, về sau đại nhân muốn lên chức làm Tể Tướng, hay là chỉ muốn an nhàn như hiện tại được tự do phiêu du khắp nơi? Hay là đại nhân đối với công việc làm quan của mình căn bản là không thèm để ý tới, có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ một lòng một ý vào việc hành y của mình thôi!”

“Ba cái này có gì khác nhau không?” Đỗ Văn Hạo thắc mắc.

“Dĩ nhiên là có khác nhau rồi, hơn nữa còn khác nhau vô cùng lớn nữa là đằng khác, nếu như đại nhân chỉ vùi đầu chuyên tâm vào công việc y học, thì cái chức quan này làm cũng được, mà không làm cũng chẳng sao, lão phu thiết nghĩ đại nhân tốt nhân không nên đi theo con đường làm quan nữa, nếu không thì đại nhân cũng chẳng có nhiều tâm tư đến mức quan tâm đến cả hai thứ cùng một lúc được đâu, thậm chí có khi còn rước họa vào thân nữa! Nếu mà như vậy, thì đại nhân tốt nhất nên chuyên tâm vào ngành y, và trở thành một nhất đại danh y vĩ đại! Đại nhân làm vậy cũng vẫn có thể lưu danh muôn đời! Còn nếu như đại nhân vẫn muốn làm quan, và đồng ý với chức vụ hiện tại, không muốn trèo lên cao nữa, thì lão phu sẽ giúp đỡ toàn bộ công việc hiện tại của đại nhân là được rồi! Đại nhân khi ấy có thể ngồi mát ăn bát vàng, nếu cứ duy trì thế vững vàng như vậy, chỉ cần đủ thời gian thôi thì đại nhân cũng vẫn được thăng chức lên một hai cấp, nhưng chắc chắn không thể nào làm quan to được! Còn nếu đại nhân có trí hướng to lớn hơn nữa, như là muốn cứu dân cứu quốc, chữa trị toàn bộ những cái bất cập trên toàn quốc, làm cho binh hùng nước mạnh, vậy thì đại nhân phải bỏ ra rất nhiều công sức và xương máu!” Thẩm Thăng Bình chậm rãi giải thích.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Ta hiện tại cũng đã làm quan rồi, chức lên đến tòng tứ phẩm Đề Hình Quan, nhưng vẫn cảm thấy làm đến chức này vẫn chưa vừa lòng với bản thân mình, vậy theo như ý tiên sinh, thì ta làm quan như thế nào mới là thích hợp?”

Thẩm Thăng Bình nghe xong liền vuốt vuốt bộ râu trắng như cước của mình rồi nói: “Theo như lão phu được biết thì đại nhân là một người có tiếng là nhân hậu, hết lòng vì dân vì nước, rất hiểu lòng người, cũng như rất chiều ý người khác, làm việc gì cũng không dứt khoát cho lắm!”

Đỗ Văn Hạo nghe Thẩm Thăng Bình nhận xét về bản thân mình như vậy liền cười khổ nói: “Đúng vậy đấy! Ta biết cái tính của ta như vậy thì không thích hợp làm quan cho lắm!”

“Đại nhân nói như vậy là sai rồi! Nếu như đại nhân có thể quan sát hết các bách quan trọng thần trong triều đình, thì đại nhân cũng không khó có thể nhận ra bọn họ cũng mỗi người một tính, không phải ai cũng là một con cáo già gian manh xảo quyệt! Trong đó cũng có rất nhiều người lương thiện, thương dân như con, chính vì vậy mà không bao giờ có chuyện tính cách đôn hậu không thích hợp làm quan như đại nhân vừa nói cả đâu! Chính vì vậy mà làm quan không liên quan đến tính cách của mình ra sao, mà ngược lại muốn làm quan ra sao thì mình phải biết lợi dụng tính cách của mình một cách thế nào cho thích hợp, che đậy những sở đoản và phát huy những sở trường của mình, biết nắm bắt tất cả những cơ hội trong tay của mình, như vậy mới là cái cốt lõi nhất!” Thẩm Thăng Bình mỉm cười giải thích.

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì cảm thấy vô cùng có hứng thú, hắn vui vẻ lên tiếng hỏi tiếp: “Ố! Nếu mà như vậy thì một anh chàng khù khờ như ta đây cũng có thể làm quan to được hay sao?”

“Dĩ nhiên là được rồi! Chỉ cần mình quyết tâm, có tâm làm thì cái gì mà chả làm được, cái quan trọng nhất đó chính là lý tưởng, cùng với ý nghĩ của mình ra sao, chính vì vậy mà lão phu mới lên tiếng hỏi đại nhân như vậy!” Thẩm Thăng Bình chậm rãi nói.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì bật cười khà khà nói: “Nói như tiên sinh thì, đến cả những người có tính cách như ta mà cũng có thể làm quan to, vậy thì làm sao ta có thể từ chối được cơ chứ!”

“Tốt lắm! Vậy đại nhân bây giờ đã đồng ý vì mục tiêu làm Tể Tướng mà phải hy sinh những thứ cần thiết chưa vậy?” Thẩm Thăng Binh nghiêm giọng hỏi.

“Muốn đạt được mục đích thì dĩ nhiên là phải trả giá rồi, cái này ta cũng biết, nhưng không biết là ta sẽ phải hy sinh những cái gì đây?” Đỗ Văn Hạo vui vẻ đáp lại.

“Hy sinh những cái ví dụ như thời gian chơi bời của đại nhân để đi phục vụ cho cấp trên của mình, sau đó là lấy mối quan hệ để tìm hiểu sâu thêm. Hoặc có thể là đại nhân phải hy sinh tiền bạc để tặng quà này nọ…v…v…Đại nhân cứ yên tâm, lão phu tuyệt đối không làm bất cứ thứ gì mà đi ngược lại với đạo đức làm người để được thăng quan tiến chức cả. Nhưng mà, nếu như đại nhân muốn làm một vị quan to, một vị quan có quyền thế, và quan trọng nhất là một vị quan tốt, thì đại nhân bắt buộc phải dùng đến một số thủ đoạn, âm mưu trong quan trường!”

“Ha ha! Tiên sinh trước thì giúp cho Văn Nghêm Bác, sau lại giúp cho Vương An Thạch, cả hai đều một bước lên mây, làm Tể Tướng trọng thần trong triều, dĩ nhiên là hiểu cách làm quan hơn ta rất nhiều, cái này thì mong tiên sinh vui lòng chỉ giúp cho ta!” Đỗ Văn Hạo cười nói.

Thẩm Thăng Bình thấy Đỗ Văn Hạo cũng không phải là hòn đá cứng đầu cứng cổ, nói cái là hắn hiểu, biết biến thông, chính vì vậy mà cũng lấy làm mừng, ông liền vui vẻ mỉm cười gật đầu chấp nhận. Sau đó, vì quan trường nguy hiểm nên ông liền hạ thấp giọng xuống cảnh tỉnh Đỗ Văn Hạo: “Con đường làm quan vô cùng gian nguy, hiểm trở, nếu làm tốt thì uy phong bát diện, nhưng làm không tốt thì sẽ mất chức, thậm chí còn bị mất mạng nữa! Muốn làm một vị quan tốt, một vị quan quyền thế, thì đại nhân bắt buộc phải thành tâm thành ý, một lòng một dạ theo đuổi đến cùng, quyết không được dở dang giữa dòng, gặp cấp trên thì phải cúi người kính trọng, gặp cấp dưới thì nên uy nghiêm đạo mạo. Đại nhân phải biết lúc nào là tặng quà, lúc nào là chèn ép, lúc nào thì phỉnh nịnh, lúc nào cần nghiêm túc, lúc nào phải lừa gạt và lúc nào cần uy hiếp. Gặp bất cứ việc gì đại nhân thốt ra những giáo điều đạo đức, đao to búa lớn thật ghê gớm, như vậy người ta mới thấy được đại nhân là con người có khí cốt, có hào khí! Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, mà đại nhân phải biết lúc nào nên cứng, lúc nào nên mềm, làm việc phải chăm chỉ, cặn kẽ tỉ mỉ, biết lựa thời thế mà bắt gió. Đối với những kẻ không cùng chí hướng với mình, thì phải ra tay hạ thủ tàn nhẫn, triệt để. Không biết những thứ như vậy, đại nhân làm được mấy thứ?”

Đỗ Văn Hạo nghe những lời cảnh tỉnh của Thẩm Thăng Bình, thì cảm thấy lo lắng vô cùng, hắn chắp tay nói: “Nghe lão tiên sinh dậy dỗ như vậy, mà e rằng ta không thể làm được bất kỳ điều gì trong đó cả!”

“Làm được hay không tất cả đều do mình quyết định hết cả, có phải người nào sinh ra cũng đã biết làm quan hết cả đâu! Chỉ cần đem những lời cảnh tỉnh vừa rồi của lão phu nhớ kỹ như những nguyên tắc ở trong lòng, sau đó dựa theo đó mà vận dụng, đến lúc đó đại nhân sẽ phát hiện ra rằng, thực ra làm được những điều mà lão phu vừa nói không hề khó chút nào cả” Thẩm Thăng Bình chậm rãi nói.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đứng thẳng người đi đến bên cửa sổ, dõi mắt ngắm nhìn sắc trời sâm sẩm ở bên ngoài, chắp tay về phía sau chầm chậm nói: “Hy sinh một chút thời gian và đồng tiền thì đúng là chẳng có gì đáng nói cả, nhưng mà bản thân ta cũng chẳng có yêu cầu hay theo đuổi gì cao sang, to tát cho lắm, chí hướng của ta cũng không to lớn, bản thân ta cũng chẳng muốn vì làm quan to mà phải luồn cúi, khép nép như vậy. Ta cũng không muốn đau đầu, suy nghĩ xem làm thế nào mới làm đẹp lòng cấp trên được. Thế nhưng, Hoàng Thượng đã cho ta làm chức Đề Hình Quan, ta không thể không hoàn thành tốt nhiệm vụ này được! Chính vì vậy mà câu hỏi khi nãy của tiên sinh, ta xin chọn loại thứ hai, đó chính là không tranh giành với bất kỳ một ai, làm trọn bổn phận của mình là được rồi!”

Câu trả lời này của Đỗ Văn Hạo dường như nằm trong sự trù liệu của Thẩm Thăng Bình, chính vì vậy mà ông ta cũng không hề kinh ngạc, mà chỉ mỉm cười chắp tay nói: “Nếu đại nhân đã có ý định như vậy, thì lão phu nguyện phụ giúp đại nhân lo bổn phận công việc một cách hết mình!”

“Vậy thì làm phiền tiên sinh nhiều quá, đa ta tiên sinh rất nhiều!” Đỗ Văn Hạo nói xong, ngẫm nghĩ giây lát rồi lại nói: “Hiện giờ, việc gấp rút trước mắt đó là muốn tiên sinh giúp cho ta hai việc. Việc thứ nhất là tiên sinh đệ đơn tấu trình lên triều đình, kiến nghị triều đình phê chuẩn thành lập chế độ tư cách hành y. Tất cả những người hành y, đều phải thông qua những cuộc sát hạch tư cách, sau khi có đủ tư cách rồi thì mới được hành y, nếu người nào hành y phi pháp thì lập tức bị xử lý theo luật!”

“Vâng! Vậy đại nhân đã định ra kế hoạch tiến hành kiểm tra tư cách hành y ra sao?” Thẩm Thăng Bình hỏi.

“Ví dụ như Y Quan trong triều phải tiến hành cuộc thi sát hạch phân ra làm Phương Mạch, Châm Khoa, Bệnh Khoa, những đề mục chủ yếu để kiểm tra bao gồm , , , , , cùng với các loại sách nghiên cứu khác, chỉ có người nào đủ điểm, thông qua kỳ thi này thì mới có tư cách hành y, chúng ta sẽ ban phát cho họ một cái bằng để làm chứng chỉ hành y. Còn những người không thông qua được kỳ kiểm tra này, chúng ta sẽ mở lớp bồi dưỡng, cho thi lại vào năm sau, tất cả bọn họ trong thời gian này dĩ nhiên là không được phép hành y!”

Thẩm Thăng Bình nghe xong ngẫm nghĩ một lúc, liền chắp tay nói: “Bẩm đại nhân! Lão phu thiết nghĩ bản tấu trình này phải suy nghĩ thêm một chút mới được!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cau mày nói: “Tại sao vậy?”

“Y giả hành y, từ cổ chí kim không có một thứ gì ràng buộc nó cả, ai biết chữa bệnh, thì chữa bệnh, tất cả đều là do dân chúng chấp nhận được, thì là được, có rất nhiều vị lang trung chưa từng đọc qua những điển tích về y học, thậm chí còn có những người một chữ bẻ đôi cũng không biết, tất cả bọn họ đều dựa vào những phương thuốc gia truyền, hoặc là chẳng may nắm được vị thuốc nào đó khi chữa bệnh là có những hiệu nghiệm không ngờ đến! Bọn họ chỉ cần dân chúng công nhận khả năng chữa bệnh của bọn họ, nếu như bây giờ đại nhân bắt bọn họ phải đi thi, e rằng bọn họ có rất nhiều người không vượt qua được, vả lại dân chúng chưa chắc gì đã đồng ý với cách làm này của đại nhân, e rằng đến lúc đó sẽ có biến loạn mất!” Thẩm Thăng Bình trầm ngâm phân tích.

“Vậy nhưng, có những tên lang băm hại người không biết đâu mà lần, chúng ta bắt buộc phải có những biện pháp để giải quyết vấn đề này mới được!” Đỗ Văn Hạo lắc đầu bất lực nói.

Thẩm Thăng Bình nghe vậy liền chắp tay nói: “Lão phu có một kế sách sách này, mong đại nhân cân nhắc!”

Đỗ Văn Hạo đáp: “Tiên sinh có gì xin cứ việc nói ra!”

“Đại nhân có thể đệ đơn tấu trình lên triều đình, tiến hành chế độ thi cử cho các vị y giả, còn việc thi cử như thế nào thì cứ việc làm theo những đường lối mà đại nhân đã vạch sẵn ra. Nhưng, đi thi là hoàn toàn tự nguyện, và chỉ công bố thông báo cho những người đã thông qua được kỳ thi, và sẽ ban phát bằng cấp cho bọn họ. Còn với những người chưa thông qua được kỳ thi thì bọn họ vẫn được phép hành y, nhưng về mặt đãi ngộ dĩ nhiên không thể nào sánh nổi với những người có bằng cấp được. Cứ như vậy, những người thông qua kỳ thi cầm được cái bằng cấp của triều đình trao cho, sẽ được quan phủ công nhận là người có y thuật cao siêu, cho họ hưởng nhiều bổng lộc và danh tiếng. Còn những người không thông qua, tuy họ vẫn hành y, nhưng ngày này qua ngày khác dân chúng chắc chắn sẽ chọn những người có danh tiếng, có bằng cấp hơn là bọn họ, như vậy nếu bọn họ không cố gắng đi thi lấy bằng, thì chẳng khác gì tự đào mồ chôn mình, theo lão phu nghĩ, cách này sẽ hữu hiệu hơn cả việc cưỡng chế người ta rất nhiều!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì tấm tắc khen ngợi nói: “Chính xác! Đúng là như vậy đấy, phương pháp này của tiên sinh quả nhiên là hay, vừa có thể làm cho việc hành y trở nên có quy phạm, lại vừa có thể tránh được những ảnh hưởng xấu. Quá hay! Vậy thì cứ làm theo như ý của tiên sinh, ngoài ra trong bản tấu trình cũng nên viết rõ ràng rằng, việc mua bán thuốc gây mê sẽ được quản lý chặt chẽ như việc bán thạch tín, phải thực hiện mua bán có giấy tờ đàng hoàng, để tránh khỏi bọn người xấu nhân thời cơ mà làm điều sằng bậy!”

“Vâng! Tuân lệnh đại nhân!” Thẩm Thăng Bình cúi người đáp: “Bẩm đại nhân! Lão phu lúc này vẫn còn một ý này nữa, mong đại nhân cân nhắc!”

“Mời tiên sinh cứ nói!” Đỗ Văn Hạo nói.

“Mong đại nhân ngay lập tức dừng ngay tất cả các hoạt động truyền thụ y thuật lại!” Thẩm Thăng Bình chậm rãi nói.

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy? Hoàng Thượng mệnh lệnh cho ta tứ phương tầm y, giờ sao tiên sinh lại khuyên ta như vậy?”

Thẩm Thăng Bình lắc đầu mỉm cười nói: “Vậy xin hỏi đại nhân! Hoàng Thượng bây giờ cho đại nhân nhậm chức Các Lộ Hình Ngục rồi có đúng không?”

“Đúng vậy! Cũng chính vì chuyện này mà đến giờ ta vẫn chưa hiểu mấy chuyện về Hình Ngục rốt cuộc là sao, vì lẽ đó mà ta mới nhờ tiên sinh về giúp cho ta đấy!” Đỗ Văn Hạo phân bua nói.

Thẩm Thăng Bình thấy vậy liền nói: “Vậy xin hỏi đại nhân, Đề Hình Quan là chức quan mấy phẩm vậy?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì bất giác kinh ngạc, không biết nên trả lời ra sao, mặc dù hắn đã là quan tòng tứ phẩm, nhưng đối với chức quan trong triều đình thì đúng là cũng không chú ý gì nhiều cho lắm, chỉ một lòng một dạ đi chữa bệnh cho người. Bây giờ đột nhiên bị Thẩm Thăng Bình hỏi như vậy, thì cũng chỉ dựa trên chức danh lúc trước của mình, trả lời nói: “Chắc là tòng tứ phẩm đúng không?”

“Đại nhân sai rồi, Các Lộ Đề Hình Ti là Đề Hình Sử, chức quan lên đến chính tứ phẩm, hơn nữa bây giờ Các Lộ Hình Ngục được triều đình trực tiếp phái điểm thì chức vụ còn cao hơn nữa, là tính tam phẩm, còn có Phó Thủ là Phó Sử Lãnh Ti Sự, quan là chính tứ phẩm, bên dưới Đề Hình Ti lại không có mấy chức quan như Phán Quan, Tri Sự! Vậy xin hỏi đại nhân, triều đình đã chuẩn bị cho đại nhân một Tả Quan hay phó chức nào chưa?”

Lần này thì Đỗ Văn Hạo mới mắt chữ o mồm chữ a nói: “Chẳng có gì cả! Tiên sinh không nói thì ta thật sự còn không biết là có chuyện này nữa cơ!”

Thẩm Thăng Bình nghe vậy liền vuốt vuốt chòm râu của mình mỉm cười nói một cách thần bí: “Đây dĩ nhiên là không phải là do Hoàng Thượng sơ suất không để ý đến mà ra, theo như lão phu dự đoán, thì đây có lẽ là Hoàng Thượng đang muốn do thám đại nhân!”

“Hả? Do thám ta ư? Tại sao lại phải làm như vậy?” Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói.

“Bẩm đại nhân! Đại nhân có biết tại sao Hoàng Thượng lại bắt đại nhân đi tầm y không vậy?” Thẩm Thăng Bình hỏi lại.

“Là muốn ta đi khắp nơi truyền thụ y thuật cho mọi người” Đỗ Văn Hạo đáp.

“Không sai! Hoàng Thượng muốn đại nhân đi tầm y để chữa trị những bệnh nan y, trao đổi, trau dồi y thuật, từ đó mà tuyên truyền công đức to lớn của Hoàng Thượng! Vậy nhưng đại nhân tầm y lại không làm theo đúng ý chỉ của Hoàng Thượng!” Thẩm Thăng Bình giải thích.

“Không phải chứ? Ta làm như vậy là vì muốn có càng nhiều y giả học thêm được những kiến thức tiên tiến trong y thuật đấy chứ!” Đỗ Văn Hạo phân trần.

“Vậy những các đại thần trong triều liệu có nghĩ như đại nhân không vậy? Đại nhân đến nơi nào, là y như rằng treo bài chiêu nạp đồ đệ đến đấy, phải nói là náo nhiệt vô cùng, dân chúng nghe nói có một vị Đỗ Ngự Y đến truyền thụ y thuật, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể học được y thuật vô cùng cao siêu! Ai nhắc đến Đỗ Ngự Y cũng phải tấm tắc khen ngợi không ngớt lời. Đại nhân lẽ nào không biết rằng Hoàng Thượng kiêng kỵ nhất chính là điều này hay sao?” Thẩm Thăng Bình nói.

Đỗ Văn Hạo lấy làm rất khó hiểu: “Ta chiêu nạp môn đồ, truyền bá y thuật lẽ nào lại là không tốt hay sao?”

“Tuyên truyền y thuật thì dĩ nhiên là tốt rồi! Nhưng nó lại không đơn giản như đại nhân vẫn nghĩ đâu! Đại nhân có biết là, trong thời gian gần đây mấy vị quan trong triều đình tấu trình lên Hoàng Thượng, nói đại nhân là người thế nào không?” Thẩm Thăng Bình trầm ngâm nói.

“Đúng là cái bọn dở hơi, ăn không ngồi rồi, bọn chúng ăn no rồi nên muốn giở trò hay sao? Ta chẳng làm gì cũng phải tìm cớ để hại ta, lẽ nào bọn chúng quy kết tội ta là tạo thanh thế để lấy lòng Hoàng Thượng?” Đỗ Văn Hạo tức giận nói.

“Ha ha! Tạo thanh thế để lấy lòng Hoàng Thượng chẳng đáng là gì cả, cùng lắm là bị người ta khinh ghét mà thôi!” Thẩm Thăng Bình mỉm cười đáp.

“Hay là bọn chúng lại nói là ta là đồ cơ hội, hám lợi, nhân cơ hội này kiếm tiền bỏ túi riêng?” Đỗ Văn Hạo vẫn không kiềm chế nổi sự tức giận trong lòng.

Thẩm Thăng Bình mỉm cười đáp: “Truyền thụ tuyệt kỹ cho người, thì dĩ nhiên phải nhận tiền thu phí rồi, đó là lẽ đương nhiên, cho dù bọn họ có người ghen tị đại nhân kiếm nhiều tiền đến đỏ cả mắt, nhưng nói cho cùng thì đại nhân kiếm tiền một cách quang minh chính đại, bọn họ cũng chẳng có lý do gì để mà trách cứ đại nhân được cả!”

“Trừ hai cái chuyện này ra thì bọn họ còn nói ta cái gì được nữa cơ chứ?” Đỗ Văn Hạo căm hận nói: “Lẽ nào bọn chúng nói là ta có ý tạo phản hay sao hả?”

Thẩm Thăng Bình nghe xong liền thở dài một cái rồi nói: “Nếu như đại nhân mà đoán trước được kết quả này, thì có lẽ đại nhân cũng đã không dám hành động như ngày hôm nay rồi!”

Đỗ Văn Hạo tức giận đập bàn đánh bốp, đứng thẳng người dậy quát: “Đúng là bọn chúng nói ta tạo phản hay sao hả! Ta chỉ mở lớp giảng dạy, tuyên truyền y thuật, làm gì có liên quan đến chuyện tạo phản cơ chứ? Hai cái chuyện này có dây mơ rễ má gì với nhau cơ chứ, bọn chúng đúng là có trí tưởng tượng phong phú quá rồi đấy!”

Thẩm Thăng Bình mỉm cười nói: “Nếu là người khác, thì dĩ nhiên bọn chúng sẽ không có trí tưởng tượng phong phú như vậy rồi, nhưng đối với đại nhân thì lại khác, bọn họ nghĩ về đại nhân như vậy, thì chẳng có gì là lạ cả!”

“Ý của tiên sinh nói như vậy là có nghĩa gì?” Đỗ Văn Hạo thắc mắc.

“Xin hỏi đại nhân, cái chức Đề Hình quan này của đại nhân từ đâu mà đến vậy?” Thẩm Thăng Bình hỏi lại.

“Chức này là do ta bắt được mấy tên đầu não, cốt cán trong Bạch Y Giáo, nên Hoàng Thượng mới phong cho ta chức Các Lộ Hình Ngục!” Đỗ Văn Hạo đáp.

“Vậy nhưng, lão phu nghe nói, trong triều có không ít người tấu trình lên nói rằng, đại nhân đã từng ra tay chữa trị cho Bạch Y Giáo Chủ Tĩnh Từ Sư Thái, và còn được bọn chúng dựng bia công đức riêng, chính vì vậy mà đại nhân chắc chắn là có liên quan đến Bạch Y Giáp, thậm chí còn bị nghi là chỉ huy đầu não của Bạch Y Giáo nữa. Hoàng Thượng vốn lúc đầu cũng đã định hạ lệnh xuống bắt đại nhân đưa về trị tội, nhưng sau đó thấy đại nhân lập được công này, Hoàng Thượng lập tức cho gọi mấy tên Bổ Khoái đi đưa đại nhân về, tiếp đó còn phong cho đại nhân chức Các Lộ Hình Ngục, nhưng lại không phong chức phẩm cho đại nhân, cũng chẳng chuẩn bị cho đại nhân Tả Quan nào để phục vụ!” Nói đến đây, Thẩm Thăng Bình ghé sát mặt đến cạnh Đỗ Văn Hạo, giọng thấp hẳn xuống nói: “Theo như phán đoán của lão phu, thì đây là do Hoàng Thượng đang hoài nghi đại nhân làm phản đó!”

“Tại sao? Tại sao lại nghi ta làm phản cơ chứ?” Đỗ Văn Hạo sửng sốt.

“Đúng vậy! Đề Hình Quan là một chức quan có chức quyền rất lớn, một khi lạm dụng chức quyền, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, chính vì vậy mà Hoàng Thượng phong cho đại nhân chức quan này, nhưng lại không chuẩn bị cho đại nhân vị Tả Quan nào phục vụ cho đại nhân cả. Đại nhân lúc đầu không phát giác ra được việc này, nên cứ mở lớp dạy học y thuật, khuếch đại tầm ảnh hưởng của mình lên. Chính vì vậy mà Hoàng Thượng lại càng nghi ngờ đại nhân có còn quan hệ với Bạch Y Giáo. Nếu đại nhân lúc này mà không lập tức ngừng ngay cái kiểu truyền thụ y học của mình, thì e rằng sớm muộn cũng bị Hoàng Thượng sờ đến gáy, bởi vì hành động bây giờ của đại nhân quá ư là làm người khác phải chú ý đến. Lão phu trước khi đến đây, đã nghe nói có người dâng sớ tấu trình lên với Hoàng Thượng, nói đại nhân lợi dụng việc tầm y, khuếch trương thế lực của mình, hành động của đại nhân rất giống với Bạch Y Giáo, hành động này chẳng khác nào mua chuộc lòng dân, một khi cần tạo phản, thì chỉ cần vẫy tay một cái là dân chúng đi theo rầm rầm! Hậu quả vô cùng nghiêm trọng!” Thẩm Thăng Bình nghiêm giọng nói.

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì dở khóc dở cười, không biết nên làm thế nào: “Đến cả việc ta đi truyền thụ y thuật mà cũng bị coi là sai, thế này thì thật đúng là chẳng còn đạo lý nào nữa!”

Thẩm Thăng Bình thấy vậy liền lên tiếng an ủi nói: “Cong đường làm quan nó là như vậy, chèn ép người khác để dẫm đạp mà lên là chuyện thường tình, nhưng đại nhân không cần phải lo lắng quá như vậy, bây giờ sửa chữa vẫn còn kịp!”

“Sửa chữa thế nào đây?” Đỗ Văn Hạo ủ rũ, nói với giọng vô cùng thiểu não.

“Bắt đầu từ bây giờ, đại nhân vẫn có thể hội chẩn trao đổi với các y giả về y thuật, chuyện mua bán thuốc gây mê vẫn cứ như vậy mà tiến hành. Vậy nhưng, xin đại nhân dừng ngay cái hoạt động chiêu nạp môn đồ, dạy cho bọn họ y thuật lại ngay lập tức. Bồi dưỡng, huấn luyện lớp bà đỡ đẻ thì cũng được, nhưng quy mô không cần to đến mức như vậy, chúng ta phải thu hẹp phạm vi lại, phải cẩn trọng tiến hành!” Thẩm Thăng Bình nói.

“Được rồi, ta sẽ làm theo ý của tiên sinh! Tuy mở lớp bồi dưỡng huấn luyện kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng rất mệt, bây giờ lại bị triều đình bắt thóp nữa, thôi thì bỏ quách đi cho xong!” Đỗ Văn Hạo thở dài nói.

“Đúng là như vậy đấy! Hoàng Thượng đã có ấn tượng rất sâu sắc về y thuật của đại nhân rồi, Hoàng Thượng cho đại nhân nhậm chức Đề Hình chính là xem trọng khả năng phá án của đại nhân, nhưng giữa hai việc tầm y và Đề Điểm Hình Ngục thì đại nhân nên phân biệt cho rõ ràng. Thiết nghĩ đại nhân nên chú ý làm Đề Hình quan, sau đó mới đến tầm y, chỉ cần tập trung vào những căn bệnh nan y, và những bệnh phẫu thuật của đại nhân là được rồi, không cần phải bệnh gì cũng lo!” Thẩm Thăng Bình nói.

“Được! Cái này ta sẽ nghe theo lời tiên sinh chỉ dậy!” Đỗ Văn Hạo đáp.

“Chuyện dâng tấu trình lên triều đình, đại nhân không cần phải quan tâm! Lão phu sẽ tấu trình lên thay cho đại nhân đúng thời gian!” Thẩm Thăng Bình híp hai mắt lại nói.

“Được! Nghe nói bản tấu trình này vô cùng quan trọng, tất cả đều trong mong vào hết tiên sinh cả đó!” Đỗ Văn Hạo chắp tay giơ lên, giọng đầy cảm kích nói.

“Việc này xin đại nhân cứ yên tâm mà giao phó cho lão phu!” Thẩm Thăng Bình đáp.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn gật gật đầu nói: “Ngày trước cái chức quan Đề Điểm Hình Ngục ta cũng chỉ làm qua loa đại khái cho xong chuyện, đưa mấy cái đề mục ra xem một lúc, cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả. Bây giờ tiên sinh đến đây rồi, thì ta cũng yên tâm rất nhiều! Chúng ta bắt đầu từ Tĩnh Giang Phủ, Nhạc Bình Huyện bắt đầu nhé!”

“Vâng thưa đại nhân!” Thẩm Thăng Bình đáp.

Đỗ Văn Hạo liền bảo Bàng Vũ Cầm gọi hết mọi người lại đây, sau đó giới thiệu Thẩm Thăng Bình cho mọi người biết, tiếp sau đó hắn lại gọi Liêu Tri Phủ và Trương Thiên Ninh lại, giới thiệu cho hai người biết vị Sư Gia mới của mình. Hai người liền cho người đem hết các hình án điều tra của các huyện trong vòng hai năm đổ lại đây mang đến đây.

Có Thẩm Thăng Bình, công việc của Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên nhẹ nhàng đi rất là nhiều, do Dương Đê phong cảnh hữu tình, nên hắn quyết định ở lại đây thêm mấy ngày nữa.

Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đưa mấy người vợ của hắn cùng với Kha Nghiêu ra ngoài dã ngoại, Liêu Tri Phủ và Trương Tri Huyện cũng đi theo cùng bọn họ. Riêng Thẩm Thăng Bình thì ngồi ở nhà điều tra giấy tờ, ngày hôm nay tất cả đều vui chơi rất vui vẻ và thoải mái, cho đến tận chiều tối bọn họ mới quay về nơi ở.

Thẩm Thăng Bình sau khi thấy Đỗ Văn Hạo về đến nơi liền đem cả một xấp tài liệu dâng lên cho hắn xem, sau đó vuốt vuốt râu nói: “Bẩm đại nhân! Đây là những vụ án có mấy vấn đề còn tồn tại nhiều nghi vấn, có những tội là nhẹ thì lại phạt nặng, có tội nặng thì lại phạt nhẹ, hoặc là xử phạt không được thích đáng! Lão phu cũng đã đưa ra những đối sách ứng phó rồi, mong đại nhân định đoạt!”

Đỗ Văn Hạo cầm lấy chập tài liệu rồi giở ra xem, hắn thấy trong này Thẩm Sư Gia của hắn cũng đã có những lời bình, phê duyệt vô cùng ngắn gọn và súc tích, ăn nhập vào vấn đề, phía sau còn kèm theo những quy định có liên quan đến các bộ luật hình sự của nhà Tống, làm cho người đọc chỉ cần nhìn thôi là đã hiểu ngay vấn đề. Sau khi xem xong, Đỗ Văn Hạo thấy những vấn đề mà Thẩm Sư Gia đưa ra, cùng với cách giải quyết vô cùng hợp lý, hắn liền gật gù khen ngợi: “Rất tốt! Chờ chút nữa cho gọi Tri Phủ và Tri Huyện đến, cho bọn họ xét xử lại những vụ án này, sau đó đưa ra sửa đổi, lấy kết quả báo lại cho ta biết là ổn rồi!”

“Vâng! Thưa đại nhân!” Thẩm Sư Gia nói xong lại đưa cho Đỗ Văn Hạo một tập sách khác: “Đại nhân! Trong này có một vụ án có liên quan đến những vị thầy thuốc chẳng may chữa bệnh hại người, lão phu không thấu hiểu gì nhiều về y đạo cho lắm, nên không biết phê duyệt có thỏa đáng hay không, mong đại nhân xem xét!”

Đỗ Văn Hạo cầm lấy tập tài liệu, cẩn thận xem một hồi, bản án này là bản án sơ thẩm của Nhạc Bình Huyện, vì đã phán quyết xong rồi, nên nó được đưa lên Tĩnh Giang Phủ sát hạch lại cho chính xác.

Bản án này cũng khá đơn giản, cụ thể như sau. Trong bản án có một người phụ nữ bị mắc bệnh, khí nghịch, đêm ngủ không được, ho ra nhiều đờm, họng khô rát, thần trí hoảng loạn, nói năng lung tung, người khác nói gì cũng không nghe thấy, người này đến cầu y ở một y quản của một đại phu họ Tạ. Tạ đại phu kê đơn chữa trị được một thời gian, nhưng người phụ nữ này bệnh tình không những không thuyên giảm, mà ngày càng trở nên trầm trọng, và sau đó là tứ chi co giật đến chết.

Người phụ nữ là con nhà của một địa chủ giàu có của nơi ấy, vì thế mà Tạ đại nhân vì chữa bệnh cho người mà lại bị người ta kiện lên quan phủ, ở trên công đường vị Tạ đại phu này cũng không giải thích nổi tại sao phương thuốc của ông ta không những không trị được bệnh, mà lại còn gây ra cái chết cho người khác. Trương Tri Huyện cho rằng ông ta kê thuốc bừa bãi, không kiểm tra tình hình một cách tỉ mỉ nên mới kê nhầm phương thuốc, dẫn đến cái chết cho người bệnh, vì thế mà Tạ đại phu bị kết tội là vô tình gây thương tích cho người khác, phạt trượng mười lăm cái, đi đầy năm năm, bồi thường người nhà nạn nhân hai mươi lạng bạc.

Bản án này được viết rất là đơn giản, quyển cuộn cũng khá mỏng, ghi chép của cuộc thẩm vấn cũng sơ sài, cộng thêm người ghi chép cũng không hiểu gì về y học, nhiều câu hỏi không hiểu đầu đũa, chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo mặc dù xem đi xem lại mấy lần mà vẫn không hiểu ra sao cả.

Đỗ Văn Hạo thắc mắc lên tiếng hỏi: “Tiên sinh cảm thấy bản án này có điều gì không phải không?”

Thẩm Thăng Bình liền đáp: “ (Tương đương với bộ luật hình sự đời nhà Tống) có viết: ‘Những y gia dùng thuốc, châm cứu sai lầm, hoặc bừa bãi dẫn đến chết người, thì bị đi đầy hai năm rưỡi’ Vụ án này đã nhận định rằng Tạ đại phu là thuộc vào phạm trù vô tình gây thương tích cho người khác, nhưng khi xử phạt thì lại không làm theo pháp đã định là đi đầy hai năm rưỡi. Cái cốt lõi chính là Tạ đại phu là chữa bệnh dẫn đến chết người, thuộc vào điều khoản dùng thuốc sai lầm dẫn đến chết người. Nhưng trong vụ án này, thì người bệnh mắc bệnh gì không đề cập tới, Tạ đại phu kê đơn thuốc nào cũng không nhắc tới, chình vì vậy mà lão phu thấy rằng kết tội Tạ đại phu như vậy cũng không thấy có gì thỏa đáng cho lắm. Do vậy mà lão phu mới đưa bản án này lên cho đại nhân phê duyệt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.