Tống Thần Tông dường như không hề để ý đến cả đám Thái Y quỳ dưới đất, mà chỉ mỉm cười nói: “Đỗ ái khanh! Cái phương thuốc này của ngươi quả nhiên rất hiệu quả, tại sao lúc trước ngươi không sử dụng, mà mãi đến khi Trẫm đến rồi ngươi mới đem ra sử dụng hả?”
“Vi thần không dám làm lỡ mất thời gian chữa trị cho nương nương.” Đỗ Văn Hạo cẩn thận cười nói tiếp: “Vi thần cùng các vị Thái Y của Thái Y Viện đều cố gắng hết sức mình để chữa bệnh cho Đức Phi nương nương, chỉ là có một số tình huống mà bọn thần không biết, dẫn đến những biện chứng chẩn đoán bệnh của chúng thần đều không chính xác, thế nên nương nương uống thuốc vào mà không thấy có hiệu quả gì cả. May mà có những lời nói của thập tam Thái Tử Điện Hạ làm cho thần bừng tỉnh, vỡ lẽ ra biết mình sai ở chỗ nào, vi thần đã điều hòa lại phương thuốc, nên mới có hiệu quả như vậy.”
“Ồ?” Tống Thần Tông cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, liếc nhìn Tiểu Hoàng Tử Triệu Nghĩ bé nhỏ đứng cạnh đó một cái, rồi hỏi: “Đỗ đại nhân, rốt cuộc sự tình ra sao, ngươi hãy nói cho Trẫm biết.”
“Tuân chỉ!” Đỗ Văn Hạo ho nhẹ lên một tiếng để chỉnh lại giọng của mình, rồi mới nói: “Trong lần về quê thăm nhà này, mương nương đi qua suối Tử Khê, vì nhớ đến chuyện sinh hạ Hoàng Tử năm đó, mà lưu luyến, bịn rịn quên mất đường về. Bên suối gió to và độc, nên ngấm vào người của nương nương, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2256853/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.